Tại sao chúng ta yêu, tại sao chúng ta lừa dối - Helen Fisher

tai-sao-chung-ta-yeu-tai-sao-chung-ta-lua-doi-helen-fisher

Thông qua nghiên cứu điều tra của mình và đồng nghiệp về tình yêu lãng mạn, Helen Fisher sẽ trả lời cho chúng ta câu hỏi: tại sao chúng ta yêu và lừa dối?

Giáo sư Helen Fisher (sinh năm 1945) - một trong những nhà nhân chủng học Mỹ nổi tiếng nhất. Bà làm việc tại Đại học Rutgers. Là tác giả những cuốn sách từng lọt vào bảng xếp hạng “Sách bán chạy nhất trong năm” như “Giải phẫu tình yêu”, “Tại sao chúng ta yêu nhau?”, “Tại sao là nàng? Tại sao chàng?”... 

Khi Helen Fisher đảm nhận một đề tài tinh tế - tình yêu, bà đã giải thích sự tiến triển của nó bằng những nền tảng hóa sinh học và sự quan trọng về mặt xã hội.

Ngày hôm nay tôi muốn nói về hai xu hướng lớn nhất trong thế kỷ này, và có lẽ trong vòng 10000 năm tới nữa. Nhưng tôi muốn bắt đầu với nghiên cứu của mình về tình yêu lãng mạn, bởi vì đó là công việc gần đây nhất của tôi. Việc mà tôi và các đồng nghiệp của mình đã làm là đặt 32 người đang yêu mãnh liệt, vào một máy scan não MRI chức năng. 17 người trong số đó đang yêu mãnh liệt và tình yêu của họ thì được đón nhận; và 15 người còn lại cũng đang yêu mãnh liệt nhưng vừa chia tay. Và vì thế tôi muốn tiết lộ với các bạn về điều đó trước, và sau đó sẽ là hướng đi mà tôi nghĩ tình yêu đang hướng đến. 

"Yêu là gì?" Shakespeare đã nói. Tôi nghĩ rằng tổ tiên của chúng ta - Tôi nghĩ rằng con người đã và đang tự hỏi mình câu hỏi này từ khi họ còn ngồi quanh những đốm lửa trại hay nằm ngắm những vì sao cách đây một triệu năm Tôi bắt đầu tiến hành công việc bằng cách cố gắng tìm hiểu thế nào là tình yêu lãng mạn bằng cách nhìn lại những nghiên cứu trong vòng 45 năm trở lại - chỉ những nghiên cứu về tâm lý học, và như những gì tìm được, có một nhóm những việc hết sức đặc trưng diễn ra khi bạn đang yêu. Việc đầu tiên diễn ra -- một người bắt đầu chấp nhận cái tôi gọi là, "ý nghĩa đặc biệt." Như một lần một tài xế xe tải đã nói với tôi, anh ta nói rằng, "Thế giới đã có một tâm điểm mới, và tâm điểm đó là Marry Anne." 

George Bernard Shaw nói điều đó một cách hơi khác. Anh ta nói rằng, "Tình yêu bao gồm sự đánh giá quá cao sự khác biệt giữa một người phụ nữ và những người phụ nữ khác." Và thực tế là, đó là những gì chúng ta làm. Và rồi thì bạn chỉ tập trung vào người này. Bạn có thể liệt kê ra những gì bạn không thích ở họ, nhưng rồi bạn gạt hết tất cả và tập trung vào những điểm tốt của họ. Như Chaucer đã nói, "Tình yêu là mù quáng." 

Để hiểu thêm về tình yêu lãng mạn, tôi đã quyết định đọc những bài thơ từ khắp nơi trên thế giới, và tôi chỉ muốn đưa ra cho các bạn xem một bài thơ rất ngắn từ Trung Quốc thế kỷ thứ tám, bởi vì nó gần như là một ví dụ hoàn hảo của một người đàn ông người mà hoàn toàn tập trung vào một người phụ nữ. Nó gần giống như là khi bạn đang yêu mãnh liệt với một ai đó và khi bạn bước vào một bãi đậu xe. Chiếc xe của họ thì khác hẳn với từng chiếc xe còn lại trong bãi. Ly rượu của họ cũng khác với từng chiếc ly rượu còn lại tại buổi tiệc. Và trong trường hợp này, người đàn ông chú ý vào chiếc chiếu trúc. 

Và nó là thế này. Đó là của một người tên Yuan Chen: "Tôi không thể chịu được khi cất chiếc chiếu trúc ấy đi. Đêm mà tôi đưa em về, tôi thấy em trải nó ra." Anh ta bị ấn tượng vào một chiếc chiếu, hầu như chắc chắn bởi sự tăng cường hoặt động của chất dopamine trong não bộ, cũng như bạn và tôi. 

Nhưng dù sao chăng nữa, điều này ko chỉ rằng người này có ý nghĩa đặc biệt, bạn tập trung sự chú ý của bạn vào họ. Bạn nâng cao họ lên. Nhưng bạn có nguồn năng lượng mãnh liệt. Như một người Pô-li-nê-đi [Polynesian] đã nói, anh ta nói rằng, "Tôi cảm thấy như nhảy ra khỏi bầu trời." Bạn thức trắng cả đêm. Bạn đi dạo đến tận bình minh. Bạn cảm thấy phấn chấn mạnh mẽ khi mọi việc suôn sẻ, tâm trạng chuyển sang thất vọng khủng khiếp khi mọi chuyện trở nên tồi tệ. Thật sự phụ thuộc vào người này. Như một thương nhân ở New York đã nói với tôi, anh ta nói rằng. "Mọi thứ cô ấy thích, tôi thích." Đơn giản. Tình yêu lãng mạn thì hết sức đơn giản. 

Bạn trở nên cực kỳ ích kỷ trong tình dục. Bạn biết đấy, nếu bạn ngủ với ai đó một cách ngẫu nhiên, bạn ko thực sư quan tâm nếu người đó có ngủ với người khác. Nhưng vào khoảnh khắc bạn yêu, Bạn trở nên chiếm hữu trong vấn đề tình dục. Tôi nghĩ rằng đó là học thuyết Darwin - Có một mục đích theo học thuyết Darwin cho điều này. Toàn bộ ý nghĩ của việc này là để kéo hai người lại gần nhau đủ mạnh để nuôi dưỡng đứa con như một đội. 

Như đặc điểm chính của tình yêu lãng mạn là sự khao khát: một sự khao khát mãnh liệt với một người, không chỉ về tình dục, mà còn về xúc cảm. Bạn sẽ thích hơn -- có lẽ sẽ hấp dẫn khi ngủ cùng với họ, nhưng bạn muốn họ gọi bạn bằng điện thoại, rủ bạn đi chơi hay những việc tương tự như vậy Rằng nói với bạn rằng họ yêu bạn. Một đặc điểm chính khác nữa là động lực. Khi dây thần kinh vận động của não bạn trở nên mệt mỏi, và bạn muốn người ấy. 

Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, đó là sự ám ảnh. Trước khi tôi đặt những người này vào máy MRI, Tôi đã hỏi họ đủ các loại câu hỏi, Nhưng luôn luôn có một câu hỏi quan trọng nhất, Đó là: "Bao nhiêu phần trăm thời gian trong ngày và đêm bạn nhớ về người đấy?" Và thực tế, họ nói rằng, "Cả ngày. Cả đêm. Tôi không bao giờ có thể ngừng suy nghĩ về anh ấy hay cô ấy." 

Và sau đó, câu hỏi cuối cùng mà tôi hỏi họ -- Tôi đã luôn luôn phải tự cố gắng trong câu hỏi này, vì tôi không phải là một chuyên gia tâm lý. Tôi không làm việc với người bị chấn thương tâm lý bao giờ. Và câu hỏi cuối cùng của tôi lúc nào cũng như nhau. Tôi nói rằng, "Bạn có thế chết vì anh ấy hay cô ấy?" Và, quả thực, những người này đều trả lời "Có!," như thể họ lịch sự trả lời khi tôi nhờ họ 1 việc vặt vậy. Tôi chỉ phân vân vì việc này. 

Vì vậy chúng tôi scan não bộ của họ, khi nhìn vào hình của người yêu và hình của một người bình thường, cùng với một hoạt động để làm xao nhãng giữa lúc sau khi nhìn bức hình thứ nhất Vì thế chúng tôi tìm ra -- nhìn vào cùng một bộ não đang trong trạng thái tăng cường hoạt động và khi trong trạng thái thư giãn. Và chúng tôi tìm thấy sự hoạt động trong rất nhiều vùng não bộ. Thực ra, một trong những điều quan trọng nhất là một khu vực não bộ khu vực ấy trở nên hoạt động tích cực mà bạn cảm thấy có sự xuất hiện đột ngột của cocaine Và thực tế, đó chính xác là điều đã diễn ra. 

Tôi đã bắt đầu nhận ra tình yêu lãng mạn thì không phải là xúc cảm. Thực ra, tôi đã luôn luôn nghĩ rằng nó là một chuỗi những cảm xúc, từ mức rất cao cho đến rất thấp. Nhưng thực sự, nó là một động lực. Nó xuất phát từ dây thần kinh vận động của trí não, phần mong mỏi của trí não, phần hưng phấn của trí não. Tâm trí như thế -- phần của trí não -- [Xuất hiện] khi bạn cố với lấy một thanh kẹo sô cô la, khi bạn muốn đạt được sự thăng tiến trong công việc. Cơ vận động của não bộ. Đó là ham muốn. 

Và trên thực tế, tôi nghĩ nó còn có tác động mạnh hơn cả ham muốn tình dục. Ban biết đấy, nếu bạn đề nghị ai đó đi ngủ cùng với bạn, và họ nói, "Không, cảm ơn," chắn chắn bạn sẽ không tự sát hoặc rơi vào trầm cảm. Nhưng chắc rằng, trên khắp thế giới, những người bị chối bỏ trong tình yêu sẵn sàng làm mọi thứ vì nó [tình yêu]. Họ sống vì tình yêu. Họ giết vì tình yêu. Họ chết vì tình yêu. Họ có bài hát, thơ, tiểu thuyết, điêu khắc, tranh, thần thoại, truyện cổ tích. Trong hơn 175 xã hội, người ta đã để lại bằng chứng của hệ thống đầy sức mạnh này của bộ não. Tôi đã đến mức phải nghĩ rằng đây là một trong những hệ thống não bộ mạnh mẽ nhất trên trái đất cho cả niềm vui và sự đau khổ. 

Và tôi cũng nghĩ rằng đó là một trong bộ ba, những hệ thống não bộ khác biệt cơ bản tiến hóa từ giao phối và sinh sản. Một là động lực tình dục: sự khao khát thỏa mãn thể xác. W.H Auden gọi đó là "sự khao khát mãnh liệt của thần kinh" [intolerable neural itch] Và thực ra, nó đúng là như thế. Nó cứ làm phiền bạn từng chút một, cảm giác như bị đói. Cái thứ hai của bộ ba hệ thống não bộ này là tình yêu lãng mạn: sự hưng phấn, sự ám ảnh của tình yêu giai đoạn đầu. Và hệ thống não thứ ba là sự gắn bó: cái cảm giác yên ả và an toàn mà bạn cảm nhận ở người bạn đời. 

Và tôi nghĩ rằng động lực tình dục phát triển thúc đẩy bạn ra ngoài kia, kiếm tìm một loạt những bạn tình. Bạn biết đấy, bạn có thể cảm nhận điều này khi bạn đang ngồi lái trên chiếc xe của mình. Nó có thể không tập trung vào ai cả. Tôi nghĩ rằng tình yêu lãng mạn phát triển là để làm cho bạn tập trung năng lượng cho sự giao phối chỉ vào một cá thể trong một lúc, bằng cách ấy bảo toàn năng lượng và thời gian giao phối. Và tôi nghĩ rằng sự gắn bó, hệ thống não bộ thứ ba, phát triển để làm bạn có thể dung thứ cho con người này -- ít nhất đủ dài để nuôi nấng đứa trẻ như một đội. 

Vậy với lời mở đầu đó, tôi muốn đi vào phần thảo luận về hai xu hướng xã hội sâu sắc nhất. Một trong 10000 năm trở lại đây và nhiều năm khác -- chắc chắn trong 25 năm trở lại -- sẽ có một sự ảnh hưởng lên bộ ba hệ thống não bộ khác nhau này: cám dỗ, tình yêu lãng mạn và sự gắn bó sâu sắc với người bạn đời. 

Đầu tiên là khi phụ nữ đi làm, quay trở lại lực lượng lao động. Tôi đã nhìn vào 150 -- 130 xã hội qua niên giám nhân khẩu học của Hoa Kỳ. Và mọi nơi trên thế giới, 129 trong 130 nước, phụ nữ không chỉ di chuyển vào thị trường việc làm -- đôi khi rất, rất chậm, nhưng họ đang di chuyển vào thị trường việc làm -- và họ đang rút ngắn dần khoảng cách giữa nam giới và nữ giới một cách rất chậm rãi. trong phương diện quyền lực kinh tế, sức khỏe và giáo dục. Nó [diễn ra] rất chậm. 

Mỗi một xu hướng trên hành tinh này, luôn có một xu hướng ngược lại. Chúng ta đều biết chúng, nhưng tuy thế mà -- một câu châm ngôn Ả rập. Người Ả rập nói, "Những con chó có thể sủa, nhưng đoàn lữ hành vẫn tiến lên." Và, thực tế, đoàn lữ hành đó đang tiếp tục tiến tới. Phụ nữ đang quay trở lại thị trường lao động. Và tôi nói trở lại thị trường lao động, bởi vì điều này không phải là mới. Hàng triệu năm trước, trên những cánh đồng cỏ của Phi Châu, phụ nữ thường xuyên hái lượm rau củ. Họ về nhà với 60 đến 80 phần trăm của bữa ăn tối. Gia đình với nguồn thu nhập đôi đã là chuẩn mực. Và phụ nữ đã được nhìn nhận có sức mạnh ngang bằng về kinh tế, xã hội và tình dục với nam giới. Một cách ngắn gọn, chúng ta thực sự đang quay trở lại quá khứ. 

Sau đó, phát minh tệ hại nhất đối với phụ nữ là cái cày. Với sự bắt đầu của nền nông nghiệp cày cấy, vai trò của người đàn ông trở nên cực kỳ quan trọng. Phụ nữ mất đi công việc thời cổ đại của họ là hái lượm, nhưng sau đó với cách mạng công nghiệp và hậu cách mạng công nghiệp họ đang quay trở lại thị trường lao động. Ngắn gọn, họ đang giành lại vị thế mà họ đã có hàng triệu năm trước. 10.000 năm trước, 100.000 năm trước. Chúng ta đang thấy một trong những truyền thống đáng chú ý nhất trong lịch sử con người. Và điều này sẽ mang lại ảnh hưởng. 

Tôi thường cho cả một bài diễn thuyết về tác động của nữ giới trong cộng đồng kinh doanh. Tôi sẽ chỉ nói đến một vài điều, và sau đó chuyển sang tình dục và tình yêu. Có rất nhiều những khác biệt giới tính; những ai nghĩ nam giới và nữ giới thì giống nhau đơn giản chưa bao giờ có một con trai và một con gái. Tôi không biết tại sao họ lại muốn nghĩ rằng nam giới và nữ giới thì giống nhau. Chúng ta có rất nhiều điểm chung, nhưng còn nhiều hơn những điểm chúng ta -- không giống nhau. 

Chúng ta -- theo lời của Ted Hughes, "Tôi nghĩ rằng chúng ta được tạo ra -- chúng ta giống như hai bàn chân. Chúng ta cần nhau để đi tới trước." Nhưng chúng ta đã không tiến hóa để có bộ não giống nhau. Và chúng ta đang tìm thấy thêm nhiều nữa những khác biệt giới tính trong não bộ. Tôi sẽ chỉ sử dụng một vài ví dụ và sau đó chuyển sang tình dục và tình yêu. Một trong số đó là khả năng nói chuyện của phụ nữ. Phụ nữ có thể chuyện trò. 

Khả năng của phụ nữ để tìm từ ngữ phù hợp một cách nhanh chóng, sự phát âm rõ ràng cơ bản tăng lên vào giữa chu kỳ kinh nguyệt, khi nồng độ estrogen lên đỉnh điểm. Tuy nhiên cả khi ở chu kỳ kinh nguyệt, họ vẫn giỏi hơn một người đàn ông bình thường. Phụ nữ có thể trò chuyện. Họ đã và đang làm như thế hàng triệu năm nay; từ ngữ là công cụ của phụ nữ. Họ bế đứa trẻ con trước mặt, trêu đùa nó, quở trách nó, dạy dỗ nó bằng lời nói. Và, thực ra, chúng trở thành một ảnh hưởng đầy uy lực. 

Thậm chí ở những nơi như Ấn Độ và Nhật Bản, nơi mà phụ nữ không di chuyển vào thị trường lao động phổ thông một cách nhanh chóng, họ chuyển sang nghề báo. Và tôi nghĩ rằng truyền hình giống như đống lửa trại toàn cầu. Chúng ta ngồi quanh nó và nó định hướng suy nghĩ của chúng ta. Hầu như mọi lúc, khi tôi đang ở trên TV, những nhà sản xuất những người gọi tôi, những người thương lượng điều chúng tôi sẽ nói [trên TV], là một người phụ nữ. Thực tế, Solzhenitsyn một lần đã từng nói, "Để có một nhà văn vĩ đại thì phải có một chính phủ khác." 

Ngày nay 54 phần trăm nhà văn trên nước Mỹ là phụ nữ. Đó là một trong số rất nhiều, rất nhiều nét đặc trưng mà phụ nữ có mà họ mang đến cho thị trường lao động. Họ có những kỹ năng con người, kỹ năng thương thuyết đáng kinh ngạc. Họ rất giàu trí tưởng tượng. Chúng ta biết rằng các tụ điện não của trí tưởng tượng, của lập kết hoạch lâu dài. Họ có khuynh hướng là những người suy nghĩ theo mạng lưới [web thinker]. Bởi vì các phần của não nữ giới thì được kết nối tốt hơn. họ có khuynh hướng thu thập thêm nhiều mảnh dữ liệu khi họ nghĩ, đặt chúng vào nhiều mẫu hình phức tạp, nhìn thấy thêm nhiều lựa chọn và kết quả. Họ có xu hướng là những người suy nghĩ theo bối cảnh, chính thể luận, cái mà tôi gọi là những người suy nghĩ mạng lưới [web thinker]. 

Nam giới -- những người bình thường -- có khuynh hướng bỏ quả những gì họ cho là thừa thãi, tập trung vào những thứ họ làm, và thường di chuyển theo kiểu suy nghĩ tường bước một. Chúng đều là những cách suy nghĩ hoàn hảo. Chúng ta cần cả hai để tiến lên. Thực thế, có nhiều nam giới thiên tài trên thế giới. Khi mà -- cũng không thiếu đàn ông ngốc nghếch trên thế giới. (Tiếng cười) Khi mà bộ não nam giới làm việc tốt, nó làm việc cực kỳ hữu hiệu. Và tôi, cái mà tôi thật sự nghĩ rằng đang diễn ra, chúng ta đang hướng tới một xã hội cộng tác, một xã hội mà trong đó tài năng của cả đàn ông và phụ nữ đều được hiểu rõ coi trọng và sử dụng. 

Nhưng thực tế, việc phụ nữ di chuyển vào thị trường lao động đang có một ảnh hưởng lớn lao đến vấn đề tình dục, sự lãng mạn và cuộc sống gia đình. Trước tiên, phụ nữ đang bắt đầu bày tỏ giới tính của họ. Tôi luôn luôn ngạc nhiên khi có người đến với tôi và nói, "Tại sao đàn ông hay ngoại tình?" Và tôi nói, "Tại sao bạn nghĩ nhiều đàn ông ngoại tình hơn phụ nữ?" "Ồ -- [tất nhiên] đàn ông ngoài tình nhiều hơn!" Và tôi nói, "Bạn nghĩ những người đàn ông này đang ngoại tình với ai?" Và -- toán học cơ bản!  

Được rồi. Trong thế giới tây phương phụ nữ bắt đầu quan hệ tình dục sớm hơn, có nhiều bạn tình hơn, biểu đạt ít sự ăn năn với người bạn tình hơn, cưới muộn hơn, có ít con hơn, rồi bỏ những cuộc hôn nhân tồi tệ để tìm đến cái tốt hơn. Chúng ta đang thấy sự trỗi dậy trong việc biểu lộ giới tính của phụ nữ. Và, thực thế, một lần nữa chúng ta đang hướng tới kiểu biểu lộ giới tính mà chúng ta có thể đã thấy trên những cánh đồng cỏ Phi Châu hàng triệu năm về trước, bởi vì kiểu biểu hiện giới tính mà chúng ta thấy trong xã hội săn bắn và hái lượm ngày nay. 

Chúng ta cũng đang trở về đang cổ đại của cân bằng hôn nhân. Người ta đang nói rằng thế kỷ 21 sẽ là thế kỷ mà người ta gọi là "hôn nhân đối xứng," hay "hôn nhân thuần túy," hay "hôn nhân có thỏa thuận." Đây là cuộc hôn nhân giữa hai người ngang bằng, hướng tới một mẫu hình tương thích ở mức độ cao với tinh thần của người cổ đại. 

Chúng ta cũng đang thấy sự trỗi dậy của tình yêu lãng mạn. 91 phần trăm phụ nữ Mỹ và 86 phần trăm nam giới Mỹ sẽ không kết hôn với người có tất cả những phẩm chất mà họ đang tìm ở một người bạn đời nếu họ không yêu người đó. Các dân tộc trên khắp thế giới, trong một nghiên cứu ở 37 xã hội, muốn kết hôn với người mình yêu. Thực vậy, hôn nhân sắp đặt đang dần biến mất trong cuộc sống con người. 

Tôi thậm chí còn nghĩ rằng hôn nhân chỉ trở nên ổn định vì xu hướng toàn cầu thứ hai. Thứ nhất là phụ nữ tham gia vào thị trường lao động, Thứ hai là sự lão hóa của dân số thế giới. Người ta đang nói rằng ở Mỹ, rằng tầng lớp trung lưu nên được xem xét lên đến tuổi 85. Bởi vì trong phân loại tuổi cao nhất từ 76 đến 85, nhiêu nhất 40 phần trăm trong số đó không có vấn đề gì thực sự nghiệm trọng. Vì thế chúng ta đang thấy một sự kéo dài của tuổi trung niên. 

Và tôi đã thấy -- từ một trong những cuốn sách của tôi, tôi theo dõi số liệu ly dị trong 58 xã hội. Và như đã tìm ra, càng về già bạn càng ít có nguy cơ ly dị hơn. Vì thế tỷ lệ ly dị ở Mỹ bây giờ đã ổn định, và nó thực ra đang bắt đầu suy giảm. Nó có thể còn giảm hơn nữa. Tôi thậm chí còn nói rằng với Viagra, sự thay thế estrogen, giải phẫu hông phụ nữ đã trở nên thú vị hơn bao giờ hết Chưa có lúc nào trên hành tinh này phụ nữ được giáo dục, thú vị và có khả năng như lúc này. Và thậm chí tôi thật sự nghĩ rằng nếu thực sự có một lúc nào đó trong quá trình tiến hóa của loài người khi mà chúng ta có cơ hội để làm nên những cuộc hôn nhân tốt đẹp, đó chính là bây giờ. 

Tuy nhiên, luôn luôn có nhiều sự phức tạp trong vấn đề này. Trong bộ ba hệ thống não bộ: cám dỗ, lãng mạn và sự gắn bó -- chúng không phải lúc nào cũng đi cùng nhau. Chúng có thể đi cùng nhau, nhân tiện. Đó là lý do tại sao tình dục ngẫu nhiên không quá ngẫu nhiên. Với cực khoái bạn tạo ra đỉnh điểm của nồng độ dopamine. Dopamine thì liên kết với sự lãng mạn, và bạn có thể yêu một người mà bạn tình cờ có quan hệ tình dục. Với cực khoái, rồi bạn tạo ra sự xuất hiện đột ngột của oxytocin và vasopressin những chất liên kết với sự gắn bó lâu dài. Đây là lý do tại sao bạn cảm thấy sự hòa nhập hài hòa với người khác đến thế sau khi bạn làm tình với họ. 

Nhưng ba hệ thống não này: cám dỗ, lãng mạn và gắn bó, không phải luôn luôn kết nối với nhau. Bạn có thế cảm thấy sư gắn bó sâu sắc với một người bạn đời trong khi bạn cảm thấy tình yêu lãng mạn mãnh liệt với một ai đó khác, trong khi bạn cảm thấy ham muốn tình dục đối với một người không liên quan đến những người này. Ngắn gọn, chúng ta có khả năng yêu nhiều hơn một người một lúc. Trên thực tế, bạn có thế nằm trên giường vào buổi tối và chuyển từ xúc cảm sâu sắc của sự gắn bó đối với một người đến tình cảm sâu sắc của tình yêu lãng mạn với một người khác. Có một sự đấu tranh trong đầu bạn vì bạn đang cố quyết định phải làm gì. Vì thế một cách thật lòng tôi không nghĩ chúng ta là loài vật sinh ra để hạnh phúc; chúng ta là loài vật sinh ra để sinh sản. Tôi nghĩ niềm hạnh phúc chúng ta tìm kiếm, chúng ta tạo ra. Và tôi nghĩ, tuy nhiên, chúng ta có thể tạo ra mối quan hệ tốt đẹp với nhau. 

Vì vậy tôi muốn kết luận với hai việc. Tôi muốn kết luận với một sự lo lắng. Tôi có một sự lo lắng -- và một câu chuyện tuyệt vời. Sự lo lắng là về thuốc chống suy nhược. Hơn 100 triệu đơn thuốc chống suy nhược được kê ra mỗi năm ở Hoa Kỳ. Và những viên thuốc này đang đi vào gen. Chúng đang lan truyền ra khắp thế giới. Tôi biết một cô bé đã sử dụng thuốc chống suy nhược SSRI, thuốc chống suy nhược tăng cường serotonin -- từ khi cô bé mới 13. Cô ấy bây giờ 23. 

Tôi không chống lại việc sử dụng chúng trong thời gian ngắn, khi người ta đang trải qua những việc thật sự khinh khủng. Khi họ muốn tự vẫn hoặc giết người. Tôi sẽ khuyên họ dùng. Nhưng khi mà càng nhiều người tại Hoa Kỳ sử dụng chúng một cách lâu dài. Và thực thế, những viên thuốc này làm tăng nồng độ serotonin. Và bằng cách tằng cường nồng độ serotonin, bạn triệt tiêu tụ điện não [ciruit] depamine Ai cũng biết rằng. Dopamine thì liên quan đến sự lãng mạn. Không chỉ chúng triệt tiêu tụ điện não dopamine, chúng còn giết chết ham muốn tình dục. Và khi bạn giết chết ham muốn tình dục, bạn giết chết sự cực khoái. Và khi bạn làm chết đi sự cực khoái, bạn mất đi luồng chất kích hoạt sự gắn bó. Những phần này liên kết với nhau trong não. Và khi bạn can thiệp vào một hệ thống não bộ, bạn sẽ làm xáo trộn những phần khác. Tôi chỉ nói đơn giản rằng một thế giới không có tình yêu là một nơi chết chóc. 

 Vì thế bây giờ -- Cảm ơn. Tôi muốn kết thúc bằng một câu chuyện. Và sau đó là một lời bình. Tôi đã và đang nghiên cứu về tình yêu lãng mạn, tình dục, và sự gắn bó trong vòng 30 năm. Tôi có một người chị sinh đôi giống hệt; Tôi thấy thích thú tại sao chúng tôi giống nhau Tại sao bạn và tôi giống nhau, tại sao người I-rắc, người Nhật người thổ dân Úc và người sông Amazon đều giống nhau. 

Và khoảng một năm về trước, một dịch vụ hẹn hò qua mạng, Match.com, gặp tôi và đề nghị tôi thiết kế một trang web hẹn hò cho họ. Tôi nói, "Tôi không biết gì về nhân cách. Bạn biết đấy? Tôi không biết. Ban có nghĩ rằng bạn đã tìm đúng người?" Họ nói, "Đúng thế" Nó làm tôi nghĩ đến tại sao bạn yêu người này mà không phải là người khác. 

Đó là dự án hiện giờ của tôi; và nó sẽ là cuốn sách tiếp theo của tôi. Có đủ kiểu lý do bạn yêu một người mà không phải là người khác. Thời gian là quan trọng. Sự gần gũi là quan trọng. Sự bí ẩn là quan trọng. Bạn yêu một người mà có phần nào đó bí ẩn, một phần bởi vì sự bí ẩn gia tăng dopamine trong não, có lẽ sẽ đủ đẩy bạn đến với tình yêu. Bạn yêu một người mà vừa vặn với cái mà bạn gọi là "bản đồ tình yêu," một bản liệt kê trong tiềm thức các đặc điểm mà bạn góp nhặt trong lúc lớn lên từ thuở nhỏ. Và tôi cũng nghĩ rằng bạn thu hút một số người, thực ra, có một số hệ thống não bổ sung nào đó. Và đó là những gì tôi đóng góp cho điều này. 

Nhưng tôi muốn kể cho bạn một câu chuyện để minh họa. Tôi mang đến đây mặt sinh học của tình yêu. Tôi cũng muốn cho các bạn thấy một phần nhỏ về văn hóa của nó -- điều kỳ diệu của nó (tình yêu). Đó là một câu truyện được kể cho tôi bởi một người khác có lẽ là một câu truyện có thật. Đó là một sinh viên tốt nghiệp đại học - Tôi đang ở Rutgers cùng hai đồng nghiệp -- Art Aron đang ở SUNY Stony Brook. Đó là nơi mà chúng tôi đặt người vào máy MRI. 

Và cậu sinh viên tốt nghiệp đại học này này đang yêu mãnh liệt một cô sinh viên khác và cô ấy thì lại không yêu anh ta. Và khi họ ở tại một hội thảo tại Bắc Kinh. Và anh ta biết từ nghiên cứu của chúng tôi rằng nếu bạn làm một điều gì đó mới lạ với một người, bạn có thể đẩy cao nồng độ dopamine trong não. Và có lẽ kích hoạt phần não dành cho tình yêu lãng mạn. Vì vậy anh ta quyết định áp dụng khoa học vào thực tế, và anh ta mời cô gái đi một chuyến xe xích lô với anh ta. 

Và chắc chắn là -- tôi chưa từng đi thử lần nào, nhưng dường như họ đi vòng quanh những chiếc xe buýt và xe tải nó rất điên rồ, ồn ào và kích động. Và anh ta tìm ra rằng điều này có thể làm tăng lượng dopamine, và cô ta có thể sẽ yêu anh ta. Vậy nên họ đi và cô ta la hét và ôm chặt lấy anh ta và cười và có một quãng thời gian tuyệt vời. Và một giờ sau họ xuống xe, và cô ấy vươn vai và nói, "Chẳng phải nó thật tuyệt vời sao?" Và, "Chẳng phải anh chàng lái xe xích lô thật đẹp trai sao!" 

Đó là phép màu của tình yêu! Nhưng tôi sẽ kết thúc bằng cách nói rằng hàng triệu năm trước, chúng ta tiến hóa cùng với ba ham muốn: ham muốn tình dục, tình yêu lãng mạn và sự gắn bó với một người bạn đời. Những mạch này được khắc sâu vào não con người. Và chúng sẽ tồn tại một khi giống loài chúng ta còn tiếp tục sống trên cái mà Shakespeare gọi là "Nỗi khổ nhân gian." ("Mortal coil") 

 

menu
menu