Đừng bỏ rơi chính mình: 10 thói quen cần từ bỏ ngay bây giờ

Làm sao để nhận diện và thay đổi những thói quen âm thầm bào mòn lòng tự trọng mỗi ngày.
NHỮNG ĐIỂM CHÍNH:
- Những hành vi thường nhật như làm hài lòng người khác hay xin lỗi quá mức đang dần xói mòn sự tin tưởng vào bản thân.
- Bỏ qua nhu cầu của chính mình để tìm kiếm sự chấp thuận khiến ta rời xa sự thật trong lòng.
- Hành trình lấy lại lòng tự trọng bắt đầu từ việc nhận ra điều gì không còn phục vụ cho sự an lành của bản thân.
- Giới hạn cá nhân, sự chính trực và nhận thức nội tâm là những yếu tố cốt lõi giúp chữa lành sự bỏ rơi chính mình.
Chúng ta thường nghĩ rằng “bị bỏ rơi” là điều người khác làm với ta. Nhưng nếu hình thức bỏ rơi sâu sắc và đau đớn nhất lại chính là điều ta tự làm với chính mình thì sao?
Mối quan hệ quan trọng nhất trong đời là mối quan hệ với bản thân. Nó đặt nền móng cho cách ta kết nối với người khác, cách ta thiết lập ranh giới, và cách ta hiện diện giữa thế giới này.
Mỗi ngày, ta đưa ra những quyết định hoặc là nâng đỡ, hoặc là làm suy yếu chính mình. Những lựa chọn ấy định hình trải nghiệm sống và quyết định chất lượng đời ta.
Trong bài viết này, bạn sẽ khám phá 10 cách thường gặp nhưng dễ bị bỏ qua mà con người hay “bỏ rơi” bản thân – kèm theo đó là những hướng đi nhẹ nhàng, đầy yêu thương để bạn quay về ngôi nhà bên trong mình.
Photo by Jeremy Bishop on Unsplash
1. Nói “đồng ý” khi trong lòng muốn nói “không”.
Mỗi lần bạn gật đầu với điều gì đi ngược lại nhu cầu hay mong muốn thật sự, là mỗi lần bạn phá vỡ sự chính trực và phản bội sự chân thực của chính mình. Làm hài lòng người khác vì sợ bị từ chối là cách bạn quay lưng với con người thật. Nếu bạn cứ mãi chạy theo điều người khác muốn, bạn sẽ chẳng bao giờ biết mình thật sự cần gì.
Hãy can đảm nói “không” một cách dịu dàng khi điều đó phản ánh sự thật bên trong bạn. Nếu ai đó chọn rời đi chỉ vì bạn thành thật nói “không”, thì họ chưa từng thật sự thuộc về con đường đời bạn.
2. Nói “xin lỗi” với người lẽ ra phải xin lỗi bạn.
Xin lỗi khi bạn không làm gì sai sẽ giữ bạn trong cảm giác tội lỗi và bào mòn giá trị bản thân. Dỗ dành cái tôi của người khác để tránh xung đột có thể dễ dàng hơn trong ngắn hạn, nhưng về lâu dài, bạn vẫn là người gánh chịu – vì cảm giác tội lỗi là gánh nặng chỉ mình bạn mang.
Bạn đang dạy người khác cách đối xử với mình. Hãy dừng việc ôm lấy lỗi không thuộc về bạn và giữ vững sự chính trực. Để người khác chịu trách nhiệm với hành động của họ. Nếu họ từ chối làm điều đó, có thể họ không đủ trưởng thành để trao cho bạn sự trung thực và tôn trọng mà bạn xứng đáng có được.
3. Giải thích quá nhiều.
Mỗi khi bạn cố gắng biện minh dài dòng, là bạn đang tìm kiếm sự cho phép từ người khác để được là chính mình. Điều này thường bắt nguồn từ những trải nghiệm tiêu cực với những người có quyền lực khi xưa, những nỗi sợ bị phán xét, bị dán nhãn, bị trừng phạt, hay bị nghi ngờ dù bạn chẳng làm gì sai.
Hãy tin rằng cảm xúc của bạn là hợp lý, dù không cần phải giải thích. Lời nói của bạn là đủ.
Bạn không nợ ai lời giải thích nào cho việc mình là ai.
4. Tìm kiếm sự công nhận từ những người chẳng quan tâm đến bạn.
Ai cũng mong được ghi nhận, đó là bản năng con người. Nhưng nếu bạn đặt giá trị bản thân vào tay những người dửng dưng, ấy là bạn đang bỏ rơi chính mình ở mức sâu nhất. Một chân lý vượt thời gian và không gian: sự công nhận đích thực đến từ bên trong – không ai có thể ban cho hay tước đi điều ấy.
Hãy quay vào trong. Bạn đã luôn có giá trị. Hãy ở bên những người thấy được ánh sáng nơi bạn.
5. Lơ là với cơ thể mình.
Cơ thể bạn là đền thờ thiêng liêng của tâm hồn. Khi bạn bỏ mặc nó, ăn uống tồi tệ, thiếu ngủ, không vận động, là bạn đang để rác rưởi tràn ngập ngôi đền của mình mỗi ngày.
Hãy chăm sóc thân thể bằng tình thương và sự tỉnh thức. Nuôi dưỡng nó, cho nó nghỉ ngơi, làm nó chuyển động. Khi ấy, bạn đang nuôi dưỡng toàn bộ con người mình. Thể xác và tinh thần là một.
6. Ở lại trong những mối quan hệ độc hại.
Một mối quan hệ độc hại không chỉ hút cạn năng lượng sống, mà còn làm tổn thương tinh thần bạn. Nó gieo vào đầu bạn niềm tin sai lầm rằng bạn không xứng đáng được yêu thương hay tôn trọng. Nhưng một sự thật không thể chối cãi: ai cũng xứng đáng với yêu thương và sự tôn trọng, kể cả bạn. Không ai là ngoại lệ.
Bạn xứng đáng với sự bình yên, tình yêu và an toàn. Hãy rời khỏi những gì gây tổn thương. Hãy tìm nơi khiến tâm hồn bạn được trở về.
7. Nghi ngờ bản thân.
Sự nghi ngờ không đến từ sự thật, mà từ cái tôi đầy tiếng ồn, tiếng nói lặp đi lặp lại của những giới hạn và nỗi sợ cũ. Đó là hành vi đã thành thói quen, khiến bạn rời xa con người đích thực và tách lìa khỏi sức mạnh tiềm ẩn trong bạn. Nhưng bạn không phải là cái tôi ấy. Bạn là người làm chủ nó.
Bản thể sâu xa trong bạn là sự khôn ngoan, rộng lớn, và biết rõ rằng: bạn đã đủ đầy từ lúc bắt đầu. Hãy tin vào tiếng nói dịu dàng đó. Cuộc đời không có sai lầm, chỉ có trưởng thành. Hãy hít thở. Tĩnh lặng. Lắng nghe.
Bạn sinh ra không phải để sợ hãi cuộc sống, mà để khám phá nó.
8. Không dám nhờ giúp đỡ khi cần.
Nhiều người trong chúng ta từng bị tổn thương bởi những người lẽ ra phải yêu thương và chăm sóc vô điều kiện khi ta còn bé. Việc tin rằng mình phải tự xoay sở một mình thường bắt nguồn từ những vết thương cũ, nỗi sợ bị từ chối, bị bỏ rơi, hay bị lệ thuộc vào người khác. Những vết sẹo ấy làm lệch lạc sự thật: nhờ giúp đỡ là một biểu hiện của sức mạnh, không phải yếu đuối.
Hãy mở lòng với người khác. Bạn không cô đơn. Tin rằng thế giới sẵn lòng nâng đỡ bạn nhiều hơn bạn tưởng.
9. Nuốt lời với chính mình.
Mỗi lần bạn thất hứa với bản thân, là mỗi lần bạn bào mòn lòng tin vào chính mình. Hành vi này thường đi kèm với việc không giữ ranh giới cá nhân – đặt nhu cầu của người khác lên trên mình. Khi không có giới hạn rõ ràng, ai cũng có thể bước qua bạn. Nếu chính bạn còn không coi trọng mình, ai sẽ làm điều đó?
Hãy sống đúng lời nói. Tôn trọng ranh giới của mình như những lời thề thiêng liêng. Đó là cách bạn nuôi dưỡng sự chính trực và sức mạnh tinh thần.
10. Cố gắng chen chân vào những nơi bạn không thuộc về, hay muốn trở thành người khác.
Giấu đi con người thật hay mơ ước mình là ai đó khác chỉ để được chấp nhận là hình thức phủ nhận bản thân tận cùng. Nó khiến bạn chỉ sống ở tầng bề mặt, mà đánh mất chiều sâu. Bạn không sinh ra để hòa lẫn. Bạn đến đây để sống thật với chính mình.
Oscar Wilde từng nói: “Hãy là chính bạn, vì những người khác đã có người đóng rồi.” Bạn là duy nhất. Nếu bạn không khám phá mục đích riêng của mình, bạn đã bỏ lỡ ý nghĩa của sự hiện diện nơi đây.
Thế giới không cần một bản sao. Thế giới cần chính bạn.
Mỗi hành vi trong số này đều âm thầm bào mòn tinh thần bạn. Nhưng khi bạn bắt đầu nhận ra và chuyển hóa những mô thức ấy, là bạn đang từng bước giành lại sức mạnh của mình – một lựa chọn tại một thời điểm.
Hành động yêu thương bản thân sâu sắc nhất, là sống đúng với con người thật trong từng khoảnh khắc. Bởi khi bạn thôi bỏ rơi chính mình, thế giới cũng thôi quay lưng với bạn.
Hãy bắt đầu từ những điều nhỏ bé. Chọn sự thật. Quay về với chính mình.
Tác giả: Gordana Biernat
Nguồn: Stop Abandoning Yourself: 10 Habits to Break Now | Psychology Today