Những điểm tương đồng giữa Nghệ thuật và th ủ d âm

nhung-diem-tuong-dong-giua-nghe-thuat-va-th-u-d-am

Dường như chẳng có hai chủ đề nào cách xa nhau hơn thế. Một bên là đỉnh cao của tinh thần nhân loại, nơi sản sinh ra những ý nghĩa tối thượng. Còn bên kia, chỉ là một hành động bị xem là đáng thương...

Dường như chẳng có hai chủ đề nào cách xa nhau hơn thế. Một bên là đỉnh cao của tinh thần nhân loại, nơi sản sinh ra những ý nghĩa tối thượng. Còn bên kia, chỉ là một hành động bị xem là đáng thương, lạc lõng, từng bị tôn giáo và giới y học lên án suốt bao thế kỷ và đến nay vẫn khó mà nhắc đến trong các cuộc trò chuyện tử tế hay trí tuệ.

Nhưng... thủ dâm, trên thực tế, xứng đáng được tôn vinh như một hoạt động sáng tạo đúng nghĩa – một màn biên đạo phức tạp kéo dài năm hay mười phút, đòi hỏi sự huy động những năng lực tinh thần tương tự như những gì làm nên các tác phẩm nghệ thuật lớn.

Leonardo da Vinci từng nói một câu nổi tiếng, nhằm nhấn mạnh vai trò tối quan trọng của sự sáng tạo trong tâm trí – vượt xa những kỹ năng tay nghề: “La pittura è cosa mentale” (hội họa là một hoạt động tinh thần). Theo lối tư duy này, một buổi thủ dâm có thể cũng "nghệ thuật" và phức tạp về mặt cốt truyện chẳng kém bất kỳ bức tranh nào, dù nó không để lại thứ gì có thể treo lên tường phòng trưng bày.

Chúng ta có thể xác định ít nhất bốn yếu tố chung giữa người nghệ sĩ và người thủ dâm – khi một bên hướng đến nghệ thuật vĩ đại, còn bên kia tìm kiếm khoái cảm thăng hoa:

Cảm hứng

Một trong những bí ẩn lớn của nghệ thuật là nơi nghệ sĩ tìm được cảm hứng. Thật bất ngờ, chính những khoảnh khắc đời thường – những thứ mà chúng ta chỉ lướt qua mà không mảy may chú ý – lại thường trở thành chất liệu phong phú nhất cho họ. Một hàng cây, một trạm xăng, một góc phố hay cánh đồng quê... Tất cả đều có thể được chuyển hóa thành kiệt tác.

Người thủ dâm cũng tương tự. Họ có thể đang ngồi trên tàu, đi siêu thị hay họp ở công ty, nhưng hoàn toàn lặng lẽ, họ bắt đầu thu thập chất liệu – có thể là một cánh tay, một chiếc cổ tay – để sau đó vẽ lên “bức tranh gợi cảm” của riêng mình.

Cũng giống như nghệ sĩ, người thủ dâm cứu lấy những con người khỏi sự lãng quên thường nhật, và khám phá chiều sâu hay vẻ đẹp mà người khác bỏ qua.

Chi tiết

Sức mạnh của những bức tranh xuất sắc thường nằm ở cách người nghệ sĩ trau chuốt đến từng chi tiết. Hãy nghĩ đến:

  • Vẻ buồn man mác toát lên từ ánh mắt trong những bức chân dung cuối đời của Rembrandt.
  • Bàn tay nhỏ nhắn của Chúa hài đồng rụt rè với lấy mẹ trong tác phẩm Madonna và Child của Fra Filippo Lippi.
  • Cái ngoảnh đầu đầy bình thản của chú chó trong The Hay Wain của Constable.

Tương tự, thủ dâm cũng đòi hỏi sự chú ý đặc biệt đến những chi tiết tưởng như nhỏ bé nhưng lại là chìa khóa để khơi dậy cảm xúc mãnh liệt. Ta có thể tập trung vào:

  • Cách bàn tay trái được siết chặt giữa đôi đùi trong chiếc quần tất đen.
  • Dây da mảnh lỏng lẻo quấn quanh cổ tay, làm nổi bật sự thanh lịch và mạnh mẽ.
  • Cặp kính hơi trễ xuống sống mũi, gợi lên vẻ lơ đãng, mơ màng.

Ở cả nghệ thuật lẫn thủ dâm, cần một sự can đảm nhất định để vượt qua những khuôn mẫu sáo mòn và đi theo những gì mình thực sự quan tâm, ngay cả khi điều đó thách thức các quy tắc thông thường.

Cốt truyện

Những nghệ sĩ vĩ đại đều biết cách xây dựng những câu chuyện nhỏ trong tác phẩm của mình:

  • Như người phụ nữ quay lại trong Christina’s World của Andrew Wyeth.
  • Hay cậu bé trả lời những kẻ thẩm vấn thời nội chiến trong And When Did You Last See your Father?

Thủ dâm cũng vậy. Đó là một cuộc tìm kiếm những khoảnh khắc nhỏ đầy kịch tính:

  • Cả hai chúng ta cùng ép sát bên dưới bàn ở thư viện.
  • Cái chạm tay vô tình trên ghế công viên.
  • Cách họ đưa ngón tay tôi vào miệng lén lút trước bữa tối.

Bố cục

Lý thuyết hội họa cổ điển cho rằng cuộc sống không bao giờ hoàn hảo. Và nhiệm vụ của người nghệ sĩ là chỉnh sửa thực tại, tạo ra một hình mẫu lý tưởng từ những nguyên liệu thô của cuộc đời.

Người họa sĩ Hy Lạp cổ đại Zeuxis từng yêu cầu mang đến năm cô gái đẹp nhất thành phố Croton để ông chọn ra những nét đẹp nhất của từng người, từ đó vẽ nên hình tượng người phụ nữ hoàn hảo. “Những gì rời rạc trong tự nhiên sẽ được hội tụ thành một thể thống nhất trong nghệ thuật,” Aristotle từng nhận xét như vậy.

Người thủ dâm cũng làm điều tương tự. Những gì họ tưởng tượng không hẳn tồn tại trong đời thực, nhưng họ có thể chỉnh sửa, bổ sung, thêm thắt để đạt được điều mình muốn: một đôi giày từ năm năm trước, một nụ cười từ chiều nay, một chiếc áo mưa ở nhà ga nhỏ trên dãy Alps.

Nơi giường ngủ, ta học được nghệ thuật

Ta thường nghĩ rằng muốn học hỏi về nghệ thuật, ta phải đến viện bảo tàng. Nhưng sự thật là, những gì diễn ra trong những khoảnh khắc riêng tư nhất cũng dạy ta rất nhiều về việc biên tập, sắp xếp bố cục, tổng hợp và mối liên hệ giữa các chi tiết với tổng thể.

Và trên hết, ta nên tự hào một chút về sự khéo léo phi thường của bộ não khi nó tạo ra những khoảnh khắc thăng hoa đầy mỹ học. Có lẽ, đã đến lúc ta chuyển một chút ánh hào quang đang phủ lên nghệ thuật sang cả thủ dâm – một người anh em giản dị, khiêm nhường, bị bỏ quên nhưng cũng không kém phần sáng tạo.

Nguồn: ON ART AND MASTURBATION - The School Of Life

menu
menu