8 lý do nên gọi điện thay vì nhắn tin
Có sự ấm áp trong lời nói của bạn, có sự thấu hiểu trong âm sắc, và có cả sự thân mật trong giọng nói.
NHỮNG ĐIỂM CHÍNH
-
Một cuộc trò chuyện vui vẻ, diễn ra trực tiếp và tức thì, có thể khơi dậy những phản ứng tích cực về mặt cảm xúc, tâm lý và cả sinh lý.
-
Bạn có thể nhắc nhở hai người, chính bạn và người bạn gọi, rằng tình bạn là điều quan trọng và thật sự có ý nghĩa.
-
Nếu họ không bắt máy thì thôi, cũng chẳng sao cả. Điều quan trọng là bạn đã làm phần của mình. Hãy để lại một lời nhắn thoại.
-
Chúng ta cần biết chăm sóc nhau, bằng cách lắng nghe giọng nói, những khoảng lặng, những tiếng thở dài, chứ không chỉ chăm chăm nhìn vào con chữ.
1. Nhiều người trong chúng ta có mối quan hệ thân mật với các thiết bị điện tử còn hơn với những người bạn cũ, đồng nghiệp, hay thậm chí là phần lớn các thành viên ruột thịt trong gia đình. Chúng ta gắn bó với thiết bị hơn, yêu thích chúng hơn, phản hồi với chúng nhanh hơn, và tinh nhạy với từng sắc thái nhỏ bé, vô hồn của chúng, hơn cả với, chẳng hạn, những người anh chị em họ của mình. Đây không phải là một xu hướng sẽ dẫn chúng ta đến sức khỏe tinh thần hay một tuổi già sinh động, tràn đầy sức sống.

Image: Miljan Zivkovic/Shutterstock
2. Tôi có một phản ứng dị ứng nghiêm trọng mỗi khi thấy mọi người sử dụng thiết bị điện tử trong bữa ăn. Nó giống như bị dị ứng với các loại hạt vậy. Thật ra, với tôi thì đúng là như thế. Tôi từng thấy những nhóm người đông ngồi quanh một chiếc bàn trong một nhà hàng đẹp đẽ, nơi mỗi thành viên trong gia đình, từ đứa trẻ 7 tuổi đến cụ già 70, đều cầm trong tay một miếng nhựa hình vuông, mắt cúi xuống, ngón tay cái lướt liên hồi (được rồi, ông thì có thể dùng bút cảm ứng), và về mặt ngôn ngữ nói ra thì hoàn toàn không có gì. Không một lời. Im bặt. Trống rỗng. Thật rờn rợn, phải không? Nếu bạn ngồi ở bàn bên cạnh, bạn sẽ tự nhiên hạ thấp giọng nói của mình, bởi cả nhóm kia trông như đang chìm trong một buổi cầu nguyện, đầu cúi xuống, như thể thiết bị của họ là những cuốn thánh ca.
3. Giọng nói của mỗi người là độc nhất. Khi bạn nhớ một ai đó, chẳng phải bạn không chỉ nhớ việc được nghe tin từ họ, mà là nhớ chính giọng nói của họ sao? Chẳng phải bạn ước gì được nghe họ kể lại những câu chuyện yêu thích, chia sẻ những góc nhìn rất riêng, hay đơn giản là lắng nghe bằng thứ im lặng chăm chú rất “của họ” hay sao?
4. Chúng ta tra cứu những thông tin lẽ ra mình nên biết, và dần dựa vào một kiểu “bộ xương ngoài” công nghệ để đứng vững, thay vì tự bồi dưỡng phần lõi tri thức bên trong. Cũng giống như khi ta lạm dụng thuốc men khiến cơ thể kém dẻo dai, thì việc lạm dụng thiết bị cũng làm ta kém bền bỉ về mặt trí tuệ. Khi ta để máy tính nhớ giùm tên diễn viên trong bộ phim nọ, ta đánh mất cảm giác tuyệt vời khi tự mình nhớ ra. George Eliot đã mô tả cảm giác ấy thế này:
“Hành động của ký ức bỗng nhiên tự hoàn tất mà không cần nỗ lực có ý thức, một trải nghiệm quen thuộc, dễ chịu như một cái hắt hơi trọn vẹn, dù cho cái tên được nhớ lại chẳng có giá trị gì.”
5. Con người trọn vẹn bên trong bạn dễ được lắng nghe hơn qua những sắc thái, những khoảng ngừng, những nhấn nhá trong giọng nói, hơn là qua những cú gõ vội vã của ngón cái và ngón trỏ (được rồi, có người dùng cả hai bàn tay, nhưng bạn hiểu ý tôi mà). Qua điện thoại, bạn có thể nhận ra người kia đang thực sự chú ý, đang sốt ruột, đang mất mạch câu chuyện, hay thậm chí đang trải qua một cuộc gặp gỡ thân mật đầy ý nghĩa trong lúc bạn đang nói về điều quan trọng với mình. Điều đó có thể mở ra một tầng hiểu biết rất đáng giá hoặc rất thú vị.
6. Ngày nay, để hẹn một cuộc gọi điện thoại, người ta dường như phải liên lạc trước để đảm bảo thời gian phù hợp cho cả hai bên. Việc này thường bắt đầu bằng một tin nhắn hay một email nào đó. Tôi vẫn đang học cách thích nghi với “nghi thức” mới mẻ này. Với những người bạn lâu năm và những người thân ít phán xét, tôi sẵn sàng chấp nhận một canh bạc nho nhỏ, mạo hiểm với hậu quả nghiêm trọng là có thể bị chuyển thẳng sang hộp thư thoại nếu họ không bắt máy. Chỉ hồi trung học tôi mới từng gọi đi gọi lại vì tan nát cõi lòng khi ai đó (thường là một cậu con trai dễ thương) không nghe điện thoại. Khi trưởng thành, và khi nhận ra rằng chiến thuật gọi lại liên tục này cũng chẳng hiệu quả với các biên tập viên, tôi đã học được những cơ chế đối phó lành mạnh hơn.
7. Biết đâu chỉ cần để ai đó được nghe giọng nói của bạn thôi, bạn đã làm cho cả ngày của họ trở nên tươi sáng hơn. Chẳng phải đó cũng là một cách tuyệt vời để làm ngày của chính bạn thêm ý nghĩa, khiến bạn cảm thấy mình được kết nối, có giá trị, và là một phần của cộng đồng hay sao? Còn gì dễ hơn thế nữa? (Nếu phản xạ tức thì của bạn là: “Nhắn tin còn dễ hơn”, thì tôi rất muốn biết điều gì trong việc để giọng nói của chính mình được cất lên lại khiến bạn bất an đến vậy? Đúng, đúng, một tin nhắn cũng có thể đáng yêu và truyền tải được thiện ý, nhưng bạn biết mà, một cuộc trò chuyện chân thật, diễn ra ngay lúc này, có thể kích hoạt đủ loại phản ứng cảm xúc, tâm lý, thậm chí sinh lý mà những dòng chữ trên màn hình không thể mang lại. Phải không?)
8. Chỉ bằng cách lắng nghe thật kỹ giọng nói, song song với lời họ nói, ta sẽ dễ nhận ra người đối diện có thực sự ổn hay không. Chúng ta cần chăm sóc lẫn nhau.
Tác giả: Gina Barreca Ph.D.
Nguồn: 8 Reasons to Call Rather Than Text | Psychology Today
.png)
