Khi nuối tiếc lớn dần theo năm tháng

khi-nuoi-tiec-lon-dan-theo-nam-thang

Có một nghịch lý kỳ lạ trong những nỗi niềm tiếc nuối về tình yêu.

Có một nghịch lý kỳ lạ trong những nỗi niềm tiếc nuối về tình yêu. Càng thấu hiểu bản thân và người khác, ta lại càng dễ đau đáu vì những điều đã xảy ra trong cuộc đời mình. Cái giá phải trả cho sự tỉnh thức là một cảm giác trách nhiệm ngày càng nặng nề hơn.

Trái lại, khi còn trẻ và ngây thơ, những gì xảy ra trong tình yêu thường chẳng mang lý do rõ ràng, và vì thế, ta dễ cho rằng mọi chuyện là tất yếu hoặc ngẫu nhiên – chẳng đáng để tiếc nuối sâu sắc. Những mối tình tan vỡ, ta tin rằng không thể tránh khỏi. Những cuộc chia ly gần như là ý Trời, không cần phải suy ngẫm, ăn năn hay nhận lỗi. Đó là điều tồi tệ – nhưng rồi những điều như thế vẫn thường xảy ra.

Thế nhưng, khi ta dần hiểu hơn vì sao tình yêu có thể rạn nứt (hoặc bền vững), khi ta nhận ra chính mình đã góp phần thế nào vào sự tan vỡ ấy, thì nỗi mất mát cũng lớn dần theo. Chẳng còn có thể đổ cho định mệnh – hay đơn giản là lỗi của người kia. Mười năm sau một chuyện tình tan vỡ, có thể – với sự dẫn dắt khéo léo của một nhà trị liệu tinh tế – ta mới bừng tỉnh: không có gì là sẵn an bài trong cái kết buồn bã ấy cả. Người ấy không rời xa ta vì một lực đẩy bất khả kháng nào. Mà là – như ta giờ đây mới hiểu – vì ta đã siết họ quá chặt. Ta tạo áp lực, ta khiến họ ngột ngạt, dù ta yêu họ đến nhường nào. Và giờ đây, ta cũng đã hiểu vì sao mình lại cư xử như vậy.

Photo by Wallace Chuck on Pexels

Ngày còn bé, ta chỉ có thể dựa vào một người duy nhất – mà sự hiện diện của họ lại chẳng thể chắc chắn. Vì thế, đứa trẻ trong ta đã học cách cảnh giác cao độ, để rồi khi lớn lên, ta trừng phạt những người yêu thương mình chỉ vì họ cho thấy dấu hiệu rút lui. Ta ép họ phải gọi điện mỗi khi ra ngoài. Ta buộc tội họ phản bội chỉ vì họ nhảy múa cùng bạn bè. Mọi thứ, giờ đây, đều hợp lý – nhưng cũng phơi bày cái giá quá đắt và không cần thiết mà sự mù quáng đã mang lại.

Đôi khi, ta gần như muốn gọi lại cho người ấy – để nói rằng ta đã hiểu tất cả, rằng giờ ta đã khác – nhưng điều đó chẳng còn nghĩa lý gì. Cách ta cư xử đã bào mòn tình yêu nơi họ đến cạn kiệt. Thiện chí đã tan biến. Giờ họ sống với người khác – điềm đạm, lý trí – điều mà ta đã chẳng thể có. Họ trông thật hạnh phúc trong những bức ảnh gần đây.

Hay ta nhớ về một người mình từng gặp khi còn rất trẻ – một người tài năng, hài hước, nhân hậu – người mà ta từng tin chắc, bằng tất cả nhiệt thành, là tình yêu đời mình. Nhưng ta đã không hiểu rõ những điều bên trong ta có thể chống lại ước mơ quý giá ấy. Ta không nhận ra mức độ tổn thương trong lòng mình, chúng đến từ đâu và ảnh hưởng đến người khác thế nào. Đặc biệt, ta không hề biết rằng mình chưa bao giờ học được cách bày tỏ nỗi giận dữ hay nỗi buồn – và điều đó sẽ gây ra hậu quả gì. Sự oán giận âm ỉ lớn dần trong ta, không tên gọi, không kiểm soát. Ta dần chán chuyện chăn gối, cho rằng đó là điều tự nhiên. Nhưng sâu thẳm, ta đang tức giận – vì những điều chưa từng thổ lộ.

Cuối cùng, ta phản bội họ với một người mà ta thậm chí không hề quý mến. Ta không hiểu vì sao – chỉ biết rằng ta đang nổi loạn chống lại một nỗi đau bị vùi sâu trong tiềm thức. Khi sự thật phơi bày, thì tình yêu cũng không còn cứu vãn được nữa. Một vài chiếc bình quý, vỡ rồi, chẳng thể hàn gắn.

Giờ ta sống với một người khác – hiền lành, tử tế, đáng tin cậy – nhưng nếu thành thật, sâu trong lòng, ta vẫn còn yêu. Có lúc, cảm giác ấy sống động như mới hôm qua. Họ đang sống ở một lục địa khác, với hai đứa trẻ xinh đẹp. Cứ ba năm, ta gửi cho nhau một email xã giao. Ta biết mình sẽ không thể thay thế họ.

Đó là cuộc sống của những ai dám học những sự thật đích thực về bản thân trong tình yêu: một đời đầy những khoảnh khắc đau buồn tột độ vì những gì mình đã đánh mất, những điều lẽ ra đã có thể nở hoa nếu được nuôi dưỡng bởi một trái tim am hiểu và đủ an toàn; những câu chuyện bị hoen ố không thể cứu vãn – chỉ vì sự tỉnh ngộ đến quá muộn. Khi đã thực sự hiểu mình, ta sẽ có vô vàn lời xin lỗi muốn gửi đi, thật nhiều tình yêu không biết đặt vào đâu, và biết bao nỗi buồn giấu sau nụ cười.

Nguồn: HOW REGRETS INCREASE AS WE GROW | The School Of Life

menu
menu