Làm sao để mất đi một người bạn

lam-sao-de-mat-di-mot-nguoi-ban

Mọi lời khuyên ngoài kia đều xoay quanh cách kết bạn: làm sao để trở nên cuốn hút, nói gì cho hay, giữ liên lạc ra sao, và làm thế nào để nuôi dưỡng lòng trung thành, sự tin tưởng.

Mọi lời khuyên ngoài kia đều xoay quanh cách kết bạn: làm sao để trở nên cuốn hút, nói gì cho hay, giữ liên lạc ra sao, và làm thế nào để nuôi dưỡng lòng trung thành, sự tin tưởng.

Những điều này thật cảm động và hữu ích, nhưng chúng bỏ qua một nghệ thuật khác – cũng quan trọng không kém, nếu không muốn nói là quan trọng hơn: đó là cách để mất đi một người bạn khi ta thực sự cần điều đó.

Kết bạn đúng người là một món quà, nhưng rời xa đúng người cũng là một sự giải thoát.

Mỗi người ta dành thời gian cùng đều có ảnh hưởng lớn đến ta hơn ta tưởng. Trong 20 phút trò chuyện, ta bị cuốn vào hàng loạt gợi ý ngầm về ta nên là ai, điều gì mới đáng giá, và ý nghĩa cuộc đời nằm ở đâu. Nếu ở bên sai người, những lời mời gọi này có thể đi ngược lại và bóp nghẹt những mong muốn sâu sắc, mơ hồ mà ta chưa kịp định hình. Ta quên mất điều mình thật sự bận tâm, bị đẩy lùi vào sự nhút nhát, và rời cuộc trò chuyện với cảm giác rằng ta phải sống theo mong đợi của cái khối mơ hồ mang tên “người khác.” Những hy vọng riêng tư và cá nhân của ta vì thế mà dần mờ nhạt.

Photo by kevin turcios on Unsplash

Người ta nói rất nhiều về nỗi cô đơn khi không có ai bên cạnh, nhưng lại nói quá ít về nỗi cô đơn khi ở bên những người không phù hợp. Đó là những người không thể cho ta khoảng không trong tâm trí họ để ta được là chính mình; những người âm thầm khuyến khích ta trở thành ai đó mà ta không muốn; những người – vô tình hay hữu ý – chê bai lựa chọn của ta, phán xét cuộc đời ta.

Một thập kỷ chỉ có khoảng 58.000 giờ tỉnh táo. Chúng ta thực sự không nên lãng phí từng ấy thời gian cho những con người khiến ta xa rời chính mình.

Ta có thể trung thành đến ngớ ngẩn với những sự tình cờ đã đưa ta đến với ai đó: cùng học chung một khóa ở đại học, cha mẹ hai bên quen nhau... Nhưng ta không nhất thiết phải để những khoảnh khắc ngẫu nhiên đó định nghĩa phần đời còn lại. Một cuốn tiểu thuyết hay không đòi hỏi ta phải đọc lại mỗi tuần, một bộ phim ý nghĩa không bắt buộc ta phải xem lại nhiều lần mỗi năm. Tại sao ta không thể biết ơn một mối quan hệ từng có ý nghĩa – và sau đó, chọn không lặp lại nó nữa?

Ta trung thành một cách cảm động với cảm giác của người khác, nhưng lại thờ ơ đến liều lĩnh với chính cuộc đời ngắn ngủi của mình.

Hãy mở lịch hẹn ra và thử suy nghĩ: nếu một ai đó trong danh sách bất ngờ gọi điện xin lỗi vì bị cảm cúm và hủy hẹn, ta sẽ thực sự cảm thấy nhẹ nhõm thay vì buồn bã chứ? Nếu câu trả lời là có, hãy mạnh dạn gạch bỏ cái tên đó đi. Không nhiều cái tên sẽ còn trụ lại, và đó mới là những ưu tiên thực sự trong cuộc đời ta.

Đời quá ngắn để lãng phí cho những người sai. 

Nguồn: HOW TO LOSE FRIENDS - The School Of Life

menu
menu