Làm sao để trở nên thú vị
Nhiều người trong chúng ta ao ước trở nên thú vị hơn. Câu hỏi đặt ra là làm thế nào để đạt được điều đó?
Thông thường, chúng ta gắn sự “thú vị” với việc khác biệt so với đám đông: sở hữu những câu chuyện lạ kỳ hay những ý tưởng cuốn hút. Nhưng làm sao để chạm tay đến những điều ấy?
Hãy nghĩ đến Ernest Hemingway – một con người không thể chối cãi là thú vị – cùng gia đình và bốn con cá kiếm to lớn trên bến tàu ở Bimini năm 1935.
Có một lý thuyết danh tiếng gợi ý rằng, để trở nên thú vị, ta nên cố gắng tìm đọc những cuốn sách và bài viết mới mẻ, được đánh giá cao; du lịch đến những miền đất xa xôi, và kết bạn với những người nổi bật trong lĩnh vực nghệ thuật hay kinh doanh.
Lý thuyết này, dẫu đúng ở chỗ khuyến khích ta tìm kiếm sự khác biệt, lại bỏ qua một điều quan trọng: trước cả khi đọc bất kỳ cuốn sách nào, đặt chân đến bất cứ miền đất lạ hay gặp gỡ một nhà khoa học đoạt giải Nobel, chúng ta đã sẵn là những con người độc đáo rồi. Vấn đề là ta không cho phép bản thân bộc lộ điều đó.
Để cảm nhận sự khác biệt vốn có này, hãy thử tưởng tượng nếu chúng ta gắn một chiếc micro vào tâm trí và lắng nghe những dòng suy nghĩ trong đầu mình.
Chỉ trong chốc lát, ta sẽ nhận ra những thông tin đầy bất ngờ và cuốn hút: ta bị thu hút bởi những người không ngờ tới, đôi khi là những người mà lẽ ra ta “không được” có cảm xúc gì. Ta sẽ phát hiện ra những suy nghĩ cá nhân vừa hài hước, vừa táo bạo về chính trị và xã hội – thậm chí đi ngược lại với phần lớn những gì truyền thông cố nhồi nhét. Nỗi lo âu, những nỗi sợ, hy vọng hay phấn khích của chúng ta đều mang một sắc thái riêng đầy thú vị và độc nhất.
Chúng ta – dù rất cố gắng phủ nhận điều này trước bản thân hay người khác – thực chất đã là một “nhân vật đặc biệt” rồi.
Ta dễ dàng nhận ra điều này khi quan sát trẻ con. Mỗi đứa trẻ dưới bảy tuổi đều thú vị. Chúng gần như chẳng làm gì lớn lao, nhưng chính cách chúng tường thuật lại thế giới nội tâm một cách trung thực và hồn nhiên khiến chúng trở nên cuốn hút. Khi chúng kể về bà của mình, cô giáo của chúng, hay cách chúng nhìn nhận cha mình, ta không khỏi há hốc mồm ngạc nhiên.
Chúng ta cũng từng cuốn hút như thế, trước khi quá bận tâm về việc phải trông “bình thường”.
Tất nhiên, khi trưởng thành, có những điều ta cần cẩn thận không nhắc đến để tránh làm tổn thương người khác – nhưng ít hơn ta vẫn nghĩ rất nhiều. Lần tới, khi cảm thấy mình nhạt nhẽo, ta chỉ cần lắng nghe kỹ hơn những gì đang diễn ra bên trong tâm trí. Hãy kết nối với chính những suy nghĩ thật sự của mình, dù đôi khi nó nghe có vẻ kỳ lạ. Những điều ấy, kỳ lạ thay, lại dễ có sức hút kỳ diệu: ấm áp, dễ chịu, và rất có thể sẽ chạm đến những gì sâu thẳm nhất trong tâm hồn của những người đang cùng trò chuyện – nhiều hơn bất kỳ bài viết nào trên tờ báo hôm nay.
Ai cũng thú vị cả. Những người được coi là “thú vị” thực chất chỉ là những người đã cho phép bản thân lắng nghe, cảm nhận và chia sẻ với người khác một phần nhỏ những gì thực sự diễn ra trong tâm trí họ.
Họ không để sự tự ti hay nghi ngờ bản thân cản trở việc bộc lộ con người thật của mình. Họ đủ tự tin để tin rằng sự thật về chính mình có thể mang lại niềm vui cho người khác – và trong hầu hết trường hợp (trừ một vài điều hiển nhiên cần tránh), điều ấy chắc chắn sẽ đúng.
Nguồn: HOW TO BE INTERESTING - The School Of Life