Những điều cơ thể muốn nói với chúng ta

nhung-dieu-co-the-muon-noi-voi-chung-ta

Điểm kỳ lạ và cũng nguy hiểm nhất của cách ta tồn tại nằm ở việc ta rất khó thực sự nhận biết mình đang cảm thấy gì.

Điểm kỳ lạ và cũng nguy hiểm nhất của cách ta tồn tại nằm ở việc ta rất khó thực sự nhận biết mình đang cảm thấy gì. Tâm trí rộng lớn và phức tạp của chúng ta chứa đầy những suy nghĩ chưa được lọc qua và những cảm xúc mà ta không đủ can đảm để đối diện. Ta có thể đang giận dữ hay buồn bã mà không hề ý thức về điều đó. Ta có thể đang cảm thấy tội lỗi hay ghen tị mà không hiểu điều gì đang diễn ra sau bức màn mỏng tâm lý. Và ta mãi vô thức – bởi vì ta ngại những ý tưởng đe dọa đến cảm giác bình yên, hình ảnh bản thân, hay những ảo tưởng về sự hoàn thiện của mình. Chắc chắn ta không thể giận dữ, vì ta là người tử tế, không thể có cảm xúc tiêu cực với một người thân yêu nào đó. Ta cũng chẳng thể buồn chỉ vì không được mời đến bữa tiệc, vì ta vốn không để tâm đến những chuyện xã giao vụn vặt. Và chắc chắn ta không ghen tị, vì ta đâu có thèm muốn thành công của người khác.

Edgar Degas, Two Dancers, 1879

Dù phần lớn bộ máy tâm trí ta ưu tiên lãng quên hơn là hiểu thấu, vẫn có một phần lương tâm tồn tại bên trong. Có một phần trong ta luôn khao khát sự thật, dù nó đắng cay thế nào; một phần nhỏ, nhưng lại dai dẳng và không chịu bỏ qua cho đến khi điều đó được lắng nghe. Để đánh thức ta khỏi cơn mộng mị, phần lương tâm ấy có thể khiến ta đối mặt với đủ thứ vấn đề - từ những lần khủng hoảng, bệnh tật, đến những cơn co giật, chứng rối loạn – như muốn nói với ta rằng có những điều ta cần phải đối diện.

Khi lương tâm đã cố hết sức cảnh báo tâm trí, nó sẽ chuyển sang tấn công cơ thể. Cụ thể, nó buộc ta phải cảm nhận qua những triệu chứng thể chất mà ta chưa từng cảm nhận được rõ ràng như một ý niệm hay nhận thức. Thiếu đi sự tự nhận thức, ta phải đối mặt với những vấn đề thể chất. Nếu trí óc ta không nhìn nhận cơn giận, nó sẽ tìm đến phần lưng dưới của ta mà cư trú. Nếu nỗi lo lắng không được giải tỏa, nó sẽ đè nặng lên hệ tiêu hóa. Sự thất vọng trong tình cảm bị phủ nhận có thể – một cách thực sự – làm tổn hại trái tim. Những cảm xúc ta không dám đối mặt sẽ trở thành cơn đau lưng, chứng táo bón, mất ngủ, đau nửa đầu, hay loạn nhịp tim.

Bác sĩ thường không biết phải hỏi gì cho đúng. Họ chỉ nghĩ đến việc sửa chữa các vấn đề vật lý do sự cố vật lý gây ra, chứ ít ai nghĩ rằng đó có thể là một mối quan hệ đổ vỡ làm tổn thương thận của ta, hay sự giận dữ bị kìm nén với cha mẹ khiến đốt sống của ta lạnh ngắt.

Ta cần tự làm công việc này. Để cứu cơ thể khỏi những cơn đau câm lặng, hãy thử một bài tập có vẻ lạ lùng. Nhắm mắt lại, khi nằm trên giường, hãy lần lượt hỏi từng bộ phận cơ thể: Nếu nó có thể nói, liệu nó muốn nói điều gì với ta? Tim muốn nhắn nhủ gì, chân, vai, dạ dày muốn nói điều gì?

Tâm trí ta có lẽ có nhiều câu trả lời rõ ràng hơn ta tưởng. Sẽ thật ngạc nhiên khi ta thấy vai mình khao khát kết thúc một mối quan hệ, dạ dày muốn ta giảm bớt trách nhiệm, tim mong muốn được nói lời xin lỗi, lồng ngực đã chán ngán việc giả vờ hạnh phúc, và phổi cần một lần được hét lên thật to.

Nhiều căn bệnh của cơ thể thực chất là tiếng kêu âm thầm, là sự trả thù cho những suy nghĩ và cảm xúc ta cố tình lẩn tránh. Ta sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi trả lại những băn khoăn của mình cho tâm trí; khi ta dám đối diện với những điều mà ta đã cố trốn tránh bấy lâu.

Nguồn: WHAT OUR BODIES ARE TRYING TO TELL US

menu
menu