Sự khôn ngoan của loài vật

su-khon-ngoan-cua-loai-vat

Loài vật không hề có ý định dạy chúng ta điều gì – nhưng dù vậy, từ những lần tiếp xúc với chúng, ta lại có thể học được rất nhiều điều quý giá.

Hãy tưởng tượng bạn trở về nhà muộn hơn thường lệ sau một ngày làm việc đầy rắc rối: một nhân viên dọa nghỉ việc, một nhà cung cấp nổi giận, một tài liệu bị thất lạc, hai chuyến tàu bị hoãn… Nhưng tất cả những hỗn loạn ấy chẳng mảy may quan trọng với một người bạn đang chờ sẵn ở cửa, hoàn toàn vui vẻ khi thấy bạn: Pippi, một chú chó Border Terrier hai tuổi luôn sẵn sàng vồ lấy quả bóng xẹp bằng hàm răng đầy phấn khích. Pippi muốn chơi như mọi ngày, dù đã hơn chín giờ tối, và bạn ngồi trên ghế còn nó thì trượt qua trượt lại trong bếp. Một cách bất ngờ, bạn cũng thấy mình muốn chơi. Bạn không cảm thấy khó chịu khi nó chẳng quan tâm đến những vấn đề rối ren của bạn. Thậm chí, chính điều đó làm bạn thấy vui. Cuối cùng, đây là một người bạn chẳng bận tâm đến hầu hết mọi thứ ở bạn, ngoại trừ việc bạn có thể ném bóng giỏi đến đâu. Nó không quan tâm đến cuộc họp ở Brussels, chẳng buồn trách bạn vì đã quên báo sớm cho phòng tài chính về khoản hoàn thuế, và hội nghị Lisbon thì hoàn toàn nằm ngoài trí tưởng tượng của nó.

© stormpetrel1/flickr

Một trong những điều an ủi nhất khi ở bên loài vật – có thể là một chú chó, một con cừu, một con thằn lằn hay thậm chí một con bọ – chính là ưu tiên của chúng hoàn toàn không liên quan gì đến những kế hoạch chông chênh và đầy dằn vặt của chúng ta. Chúng chẳng mảy may bận tâm đến những gì ta đang muốn hoặc đang trở thành. Sự thờ ơ đó như một lời chế nhạo nhẹ nhàng với cái tôi quan trọng hóa mọi thứ của con người, kéo ta trở lại một cảm giác công bằng và khiêm tốn hơn về vai trò của mình trên hành tinh này.

Một con cừu không biết gì về những cảm giác ghen tị của ta. Nó chẳng quan tâm đến sự bẽ bàng hay cay đắng mà ta dành cho một đồng nghiệp. Nó chưa từng gửi email. Khi bạn đi dạo trên đồi, con cừu chỉ chầm chậm tiến về phía con đường bạn đang đi, tò mò nhìn bạn, rồi từ tốn nhấm nháp một ngụm cỏ, nhai một cách hờ hững từ khóe miệng như thể đó là kẹo cao su. Một người bạn của nó tiến lại gần, nằm xuống bên cạnh, len sát vào bộ lông của nó, và trong thoáng chốc, cả hai trao nhau một ánh nhìn đầy ẩn ý, như đang chia sẻ một nụ cười nhẹ.

© stanze/flickr

Những con vịt thì nhấm nháp rong rêu, lạch bạch bước xuống nước, bơi vòng quanh trong hồ mà chẳng hề quan tâm xem từ góc nhìn của con người, đây là thế kỷ nào. Chúng chưa từng nghe nói về nền kinh tế, cũng chẳng biết mình thuộc đất nước nào. Chúng không có ý tưởng mới, cũng chẳng hối tiếc chuyện ngày hôm qua. Chúng chẳng để tâm đến những thử thách trong sự nghiệp hay tình trạng quan hệ của người vừa rắc vài mẩu bánh mì xuống hồ cho chúng.

Thời gian bên loài vật đưa ta vào một thế giới mà hầu hết những điều ám ảnh tâm trí con người đều trở nên vô nghĩa – giúp ta điều chỉnh lại sự đầu tư thái quá vào những việc chỉ đóng góp rất nhỏ cho mục tiêu cốt lõi của sự tồn tại: hãy tử tế, phát huy hết khả năng của mình, yêu thương và biết trân trọng.

Nguồn: THE WISDOM OF ANIMALS - The School Of Life

menu
menu