Làm sao để tha thứ - The school of life

lam-sao-de-tha-thu-the-school-of-life

Tha thứ thật khó, bởi vì – rất thường xuyên – ta hoàn toàn đúng, và sự ngu ngốc, vô tâm hay độc ác của người khác dường như vượt quá sức tưởng tượng.

Tha thứ thật khó, bởi vì – rất thường xuyên – ta hoàn toàn đúng, và sự ngu ngốc, vô tâm hay độc ác của người khác dường như vượt quá sức tưởng tượng. Nhưng dù đối diện với những hành vi tồi tệ nhất, vẫn có hai ý niệm bất di bất dịch mà ta cần nhớ để mở lòng bao dung hơn với người khác.

Thứ nhất: Hãy nhớ rằng người ấy đã đi đến chỗ này – cái nơi của sự dại dột và ác ý – bằng cách nào. Mỗi lỗi lầm đáng ghét trong một con người đều mang trong mình cả một lịch sử dài phía sau. Họ trở nên như thế không phải vì họ chọn vậy, mà vì họ đã bị nhào nặn bởi những tổn thương mà ta không nhìn thấy nhưng có thể biết rằng nó từng tồn tại. Người kiêu ngạo từng bị mắc kẹt (ở một giai đoạn nào đó trong cuộc đời) trong môi trường mà sự khiêm tốn và lý trí dường như chỉ khiến họ bị giẫm đạp. Người quá gay gắt từng lớn lên quanh những người không thể hiểu nổi những gợi ý nhẹ nhàng, nên họ phải quen với cách nói thẳng thừng. Người rụt rè, nhút nhát đã từng sống trong sợ hãi. Người thích thể hiện đã học được thói quen khó chịu ấy giữa những người quá khó để làm hài lòng.

Đằng sau mỗi thiếu sót – đằng sau mọi điều sai lầm và đáng bực bội ở những người ta gặp – là một chấn thương lớn, xuất hiện vào thời điểm họ chưa đủ sức đối mặt. Họ làm ta phát điên, nhưng họ trở nên như thế mà không hề cố ý. Tha thứ là hiểu được nguồn gốc của cái ác và sự tổn thương.

Thứ hai, và nghe có vẻ kỳ lạ: Bản thân bạn cũng có những điều khó ưa. Tất nhiên, không phải ở khía cạnh này, không phải ở lĩnh vực nào có thể làm bạn mất niềm tin vào nhân loại. Nhưng ở một góc khuất nào đó, nơi bạn dễ quên đi ngay khi vừa bước qua, bạn cũng là một con người đầy khiếm khuyết và đáng ngờ. Một cách nhẹ nhàng, bạn đã – bằng cách riêng của mình – phản bội ai đó. Một cách tử tế, bạn đã từng hèn nhát. Một cách khiêm tốn, bạn đã quên mất những đặc ân mình có. Một cách vô tình, bạn đã xát muối vào vết thương của người khác. Ta không cần biết chi tiết gì về bạn để khẳng định điều này. Tha thứ là điều cần thiết, bởi vì – không phải lúc này, không phải vì chuyện này, nhưng một ngày nào đó, trong một hoàn cảnh nào đó – bạn cũng sẽ cần được tha thứ.

Trong quá khứ, ta thường ngước lên trời cao để tìm kiếm sự tha thứ. Ngày nay, điều đó dần ít đi. Nhưng điều này không làm giảm đi nhu cầu cần có những khoảnh khắc mà ta buộc lòng phải uốn lưỡi để thốt lên lời gần như không tưởng: “Xin lỗi,” hoặc căng hết sức tưởng tượng đạo đức của mình để nói ra những lời còn khó khăn và xa lạ hơn: “Tôi tha thứ cho bạn.”

Nguồn: HOW TO FORGIVE - The School Of Life

menu
menu