Làm sao để tự tin một cách lặng lẽ 

lam-sao-de-tu-tin-mot-cach-lang-le 

Một trong những lý do khiến ta né tránh việc trở nên tự tin hơn là những hình dung ta mang trong đầu về một người tự tin sẽ như thế nào.

Một trong những lý do khiến ta né tránh việc trở nên tự tin hơn là những hình dung ta mang trong đầu về một người tự tin sẽ như thế nào. Ta thường đồng nhất sự tự tin với kiểu người kiêu ngạo, ồn ào và phô trương: anh chàng lực lưỡng với chiếc cằm vuông vức thời đại học, hay một nhà tài chính nói nhiều mà ta gặp trong kỳ nghỉ. Vì vậy, ta dễ rơi vào cái bẫy tự hào khiêm tốn một cách tiêu cực – cố tình hạ thấp giá trị bản thân, giữ im lặng, chỉ vì ta chẳng tìm thấy một hình mẫu tự tin nào mà ta có thể đồng cảm hay muốn học hỏi.

Vậy nên, hình ảnh một nhóm người ngồi trên bãi cỏ ở một quảng trường trung tâm London vào năm 1915 lại trở nên quan trọng. Họ thuộc về nhóm Bloomsbury, một phong trào trí thức tiên phong của thời đại, đã góp phần dẫn dắt những bước đột phá trong văn học, khoa học, kinh tế và nghệ thuật. Điều làm những bộ óc tiên phong này trở nên khác biệt chính là cách họ thực hiện cuộc cách mạng của mình: vô cùng thận trọng và khiêm nhường.

Members of the Bloomsbury Group, a London garden, 1915. Left to right: Lady Ottoline Morrell, Maria Nys, Lytton Strachey, Duncan Grant, and Vanessa Bell

Nhiều người trong nhóm nổi tiếng với phong thái dè dặt và tính cách nhút nhát. Duncan Grant – họa sĩ và nhà thiết kế trang phục – thường xuyên nói lời "xin lỗi" một cách vụng về; Lytton Strachey – nhà viết tiểu sử với bộ râu dài – luôn trò chuyện bằng giọng thì thầm tôn trọng; còn Vanessa Bell – nữ họa sĩ – lại thường xuyên hỏi han người khác, như thể để giảm bớt sự chú ý vào trí tuệ sắc sảo của mình.

Dù vậy, những con người này đã dùng "búa tạ" để phá vỡ những khuôn mẫu cứng nhắc của thời đại Victoria, mở ra một thế giới hiện đại. Nhà kinh tế John Maynard Keynes đặt nền móng cho nhà nước phúc lợi; Virginia Woolf tái định nghĩa tiểu thuyết; còn Vanessa Bell mang trường phái trừu tượng vào nghệ thuật Anh quốc. Nhưng họ đã làm tất cả điều đó bằng một kiểu tự tin đặc biệt – một sự tự tin hòa hợp với sự lịch thiệp, khiêm tốn, những nụ cười nhẹ nhàng – và những tách trà.

Ta có nguy cơ bỏ lỡ tiềm năng của chính mình nếu mãi nghĩ rằng tự tin phải đồng nghĩa với sự thô lỗ hay thái độ lấn lướt. Thực tế, ta có thể vừa lặng lẽ vừa tự tin, vừa dịu dàng vừa kiên định, vừa suy tư vừa đầy bản lĩnh. Ta có thể vẫn là chính mình, nhưng thêm vào đó là một sự mạnh mẽ ngầm, tiếp thêm sức mạnh cho những dự định và sự cương nghị trong suy nghĩ.

Ta hoàn toàn có thể thay đổi thế giới mà không cần phải trở thành kẻ hống hách – hay đánh mất đi sự tử tế của mình.

Nguồn: HOW TO BE QUIETLY CONFIDENT - The School Of Life

menu
menu