Một cách tăm tối để tiên tri về mối quan hệ của bạn
Có một cách u tối, đầy ma mị để tiên đoán tương lai của mối quan hệ mới – hãy lắng nghe về những ký ức thời thơ ấu của người bạn đồng hành.
Thường thì, những gì ta nhận được là một câu chuyện u buồn, nơi người yêu ta thuở nhỏ đã đóng vai nạn nhân, như những đứa trẻ vô tội thường phải gánh chịu. Có lẽ:
— Thuở còn thơ dại, cha mẹ đã quay lưng với họ, đổ dồn sự quan tâm vào đứa em út. Tiếng gọi khao khát tình yêu của họ chìm trong sự thờ ơ và đối xử thất thường. Tâm hồn non nớt ấy bị đè nén bởi những lời phủ nhận lạnh lùng, đến nỗi thực tại cũng trở nên méo mó.
Hoặc:
— Họ lớn lên trong sự lạnh lùng của cha mẹ, không bao giờ nhận được sự yêu thương mà lẽ ra họ xứng đáng. Trong trái tim bé bỏng, họ dần nghĩ rằng khao khát tình yêu là một điều gì đó sai trái.
Hoặc:
— Họ bị cha mẹ làm nhục, chê bai rằng không đủ tốt, không đủ tài hoa, không đủ mạnh mẽ, hoặc chẳng bao giờ đủ để làm hài lòng.
Ban đầu, ta dễ dàng cảm thông và ôm ấp trong lòng hình bóng đứa trẻ ngây thơ, yếu đuối của người bạn đời. Ta muốn giang tay bảo bọc, muốn xoa dịu nỗi đau đã hằn sâu trong tâm hồn họ từ thuở bé.
Nhưng thời gian có thể trôi qua, ba năm, bốn năm – và một thứ gì đó đáng sợ hơn bắt đầu lộ diện, mà ta không thể hiểu thấu. Chính lúc ấy, người yêu của ta vô thức tái hiện lại trò chơi sinh tử từ thuở thơ ấu. Nhưng giờ đây, vai trò đã đảo ngược: họ trở thành kẻ gây đau khổ, còn ta vô tình bị cuốn vào vai người chịu đựng.
Chẳng hạn:
— Họ bỗng trở nên lạnh nhạt, quay lưng về phía một người bạn, đồng nghiệp, bỏ mặc ta với những yêu thương dở dang. Khi ta lên tiếng, họ lảng tránh, phủ nhận, bảo rằng ta đang "tưởng tượng" quá mức, khiến ta hoang mang trong màn sương mờ ảo của sự thật.
Hoặc:
— Họ dần khép kín, lạnh lùng, không còn trao tặng sự gần gũi và tình yêu như xưa. Ta đứng ngoài lâu đài, đập cửa kêu gọi, nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt.
Hoặc:
— Họ bắt đầu chế giễu những gì từng là ưu điểm của ta, nay lại trở thành "khuyết điểm." Những lời chê bai về sự thiếu sáng tạo hay thiếu văn hóa chưa bao giờ làm ta tổn thương như lúc này.
Francisco de Goya, Detail from The Duke and Duchess of Osuna and their Children, 1788
Điều gì đang diễn ra? Lời giải thích ẩn chứa trong những tầng sâu thẳm của tâm hồn họ. Trong thế giới nội tâm phức tạp ấy, chỉ có hai con đường: hoặc là kẻ gây tổn thương, hoặc là nạn nhân. Đó chính là bài học tăm tối mà tuổi thơ đã khắc vào tim họ. Và vì không muốn rơi vào hố sâu của nạn nhân thêm lần nữa, họ chọn con đường mà cha mẹ họ từng đi, trở thành kẻ gây đau khổ, và ta chính là người họ vô thức chọn để tái hiện bi kịch ấy.
Lối thoát duy nhất ra khỏi vòng xoáy tăm tối này là phải thức tỉnh, nhận thức sâu sắc và cùng nhau đối diện. Chúng ta phải nhìn thấu vòng luẩn quẩn và cùng nhau vượt qua nó. Quan trọng hơn, ta cần tìm ra một lựa chọn khác, một con đường cao đẹp hơn ngoài vai nạn nhân hay kẻ gây tổn thương: đó là vai trò của người nuôi dưỡng, người chữa lành. Đó là người đem đến tình yêu, sự an ủi, lòng nhân ái – điều mà cả hai ta đều khao khát nhận được và trong những phút giây tỉnh táo, đều ước mong trở thành.
Nguồn:
A Dark Way to Predict What Might Happen in Your Relationship - The School of Life