Những người sợ vi trùng thực sự sợ điều gì?

nhung-nguoi-so-vi-trung-thuc-su-so-dieu-gi

Thật dễ để bật cười khi nhìn những người sợ vi trùng.

Thật dễ để bật cười khi nhìn những người sợ vi trùng. Hãy xem họ lau chùi tay nắm lò nướng bằng thuốc tẩy mạnh đến lần thứ bảy. Hay loay hoay mở cửa nhà vệ sinh chỉ bằng chân và khăn quàng cổ. Hay hối hả xỏ giày để băng qua sàn khách sạn, hoặc cẩn thận nhét hộ chiếu vào túi nhựa để sau này khử trùng, chỉ vì nó vừa bị nhân viên hải quan chạm tay vào một chút.

Một phần trong sự chế giễu ấy đến từ cảm giác rằng những người sợ vi trùng không thực sự trung thực với chính mình – hoặc với thế giới. Có điều gì đó ẩn sau nỗi ám ảnh ấy, và chắc chắn nó không đơn thuần chỉ là nỗi sợ vi khuẩn. Chúng ta cảm nhận, có lẽ một cách không sai nhưng hơi khắc nghiệt, rằng hình ảnh “vi trùng” chỉ là tấm màn che đậy một nỗi lo khác đang lẩn khuất phía sau. Có thể họ đang cố gắng gột rửa điều gì đó – chỉ là không phải thứ mà họ nói với chúng ta.

Photo by National Institute of Allergy and Infectious Diseases on Unsplash

Nhưng nếu mở lòng để thấu hiểu, liệu những người sợ vi trùng thực sự đang lo lắng điều gì, nếu không phải chính những vi khuẩn ấy? Có thể nói, họ bị ám ảnh bởi ba nỗi sợ: sợ những phần không thể chấp nhận trong chính mình, sợ sự xâm phạm từ người khác, và sợ sự hỗn loạn, vô định của thế giới.

Trong quá khứ của nhiều người mắc chứng sợ vi trùng, có lẽ đã từng tồn tại một người cha, người mẹ không thể chấp nhận con người thật của họ. Mọi thứ kém hoàn hảo đều phải bị che giấu. Những lời nhắc nhở liên tục về việc giữ sạch sẽ, những lo lắng thái quá về chuyện đi vệ sinh, những cái nhăn mặt mỗi khi đứa trẻ chạy từ vườn vào nhà đòi ôm – tất cả đã gieo vào tâm hồn non nớt ấy một cảm giác mơ hồ rằng có điều gì đó không sạch sẽ, không thể chấp nhận ở chính mình. Một phần con người của họ phải bị kìm nén, bị giấu đi, nếu không họ sẽ bị chối bỏ, bị xem là đáng ghê tởm. Và thế là, trong những nỗ lực không ngừng nhằm rửa sạch “vi trùng”, họ cũng đang cố chứng minh sự đáng yêu, sự trong sạch của mình trước hình bóng một bậc phụ huynh nghiêm khắc đã ăn sâu vào tiềm thức.

Nỗi ám ảnh này cũng có thể là dấu hiệu của một sự xâm phạm trong quá khứ – không phải bởi vi khuẩn, mà bởi con người. Có thể ai đó đã từng xâm lấn vào tâm trí họ, chạm vào cơ thể họ khi không được phép, bước qua những ranh giới đáng lẽ phải được tôn trọng. Với họ, vi trùng trở thành biểu tượng của sự mất trật tự, của những gì đã làm hoen ố sự thuần khiết, của những kẻ từng phớt lờ lời từ chối.

Và trong nỗi ám ảnh ấy, ta còn thấy một sự kinh hãi trước những điều bất ngờ, không thể kiểm soát. Một vết bẩn không đúng chỗ chẳng khác nào một lời nhắc nhở về sự hỗn loạn: một cuộc chia ly, một sự ra đi, một biến cố ngoài ý muốn. Người ta dọn dẹp, dọn dẹp không ngừng, như một cách để níu giữ trật tự mong manh trong một thế giới quá đỗi mênh mông và vô định.

Những nỗi khổ của những người sợ vi trùng có thể giúp ta nhận ra rằng mình thật may mắn biết bao. Nếu ta không cần phải kháng cự mãnh liệt với những gì chưa hoàn hảo, nếu ta có thể chấp nhận một chút lấm lem, nếu ta thấy không sao khi để vài chiếc bát bẩn qua đêm bên bồn rửa – đó là nhờ ai đó đã từng chấp nhận những góc không hoàn hảo trong ta, cả về mặt thể chất lẫn tâm lý. Họ không ghê sợ ta – và vì thế, ta cũng không cần ghê sợ chính mình. Một vết tay trên mặt kính, một chiếc ly chưa rửa không làm lung lay sự ổn định bên trong, bởi ngay từ đầu, ta đã có đủ sự vững vàng để không sợ hãi khi mọi thứ không hoàn hảo.

Những người mắc chứng sợ vi trùng, suy cho cùng, không phải đang phản ứng với sự bẩn thỉu. Họ đang phản ứng với sự thiếu thốn tình yêu và cảm giác an toàn. Sau khi cười nhạo họ vì sự ám ảnh với sạch sẽ, có lẽ ta nên dành cho họ một chút lòng thương cảm – vì những nỗi đau vô hình mà họ đang phải mang theo. 

Nguồn: WHAT ARE GERMAPHOBES REALLY SCARED OF? | The School Of life

menu
menu