Nỗi đau của một trái tim tan vỡ

noi-dau-cua-mot-trai-tim-tan-vo

Có lẽ chúng ta nên chuẩn bị đối phó với nó như chuẩn bị cho một căn bệnh nguy hiểm chết người, một loại virus gần như chí mạng.

Dù có bao nhiêu bài hát, bài thơ hay tiểu thuyết đã viết để tôn vinh nó, nỗi đau của một trái tim tan vỡ – trong hình thức đau đớn nhất – có lẽ chỉ ghé qua cuộc đời chúng ta đôi ba lần. Chính vì thế, nó là một cơn bệnh vừa sâu sắc, vừa bất ngờ, một điều mà ta thường không được chuẩn bị để đối mặt: không thể đoán được nó kéo dài bao lâu, sẽ ảnh hưởng như thế nào, hay con đường phục hồi sẽ ra sao. Có lẽ chúng ta nên chuẩn bị đối phó với nó như chuẩn bị cho một căn bệnh nguy hiểm chết người, một loại virus gần như chí mạng.

Yếu tố đầu tiên và trung tâm của những cú đau đớn nhất này, dĩ nhiên, là một con người thật đáng yêu. Những kẻ ích kỷ, phản bội hay tàn nhẫn có thể làm trái tim ta tổn thương đôi chút, nhưng chỉ những người thật sự ngọt ngào mới có khả năng nghiền nát nó hoàn toàn. Những người có thể gần như giết chết tâm hồn ta cũng chính là những người mà, vài tháng hay vài năm trước, đã dành cho ta những nụ hôn dịu dàng đầu tiên. Họ gọi ta bằng những biệt danh đáng yêu, ghi nhớ từng thói quen nhỏ nhặt, thích thú trước những khuyết điểm của ta, tha thứ những lo âu của ta, giải quyết vấn đề cho ta, và ôm ta thật chặt qua những đêm đau buồn, sợ hãi, thì thầm rằng họ sẽ không bao giờ, không bao giờ rời bỏ ta.

Những con người này – khi ta hoàn toàn không hay biết – đã chuẩn bị cho ta một trong những cú sốc tàn khốc nhất cuộc đời.

Yếu tố tiếp theo để hoàn thiện sự đau đớn ấy là một cuộc chia tay chậm rãi, mơ hồ và đầy uyển chuyển. Những người ngọt ngào này sẽ không mang đến cho ta sự "rộng lượng" của những kẻ tàn nhẫn: những kẻ nói thẳng, với một lòng tốt ẩn sâu: "Tôi đã chán rồi, anh/cô làm tôi mệt mỏi và tôi đã tìm được người khác."

Felix Vallotton, The Provincial, 1909

Không, những kẻ vô tình tra tấn trái tim ta lại tiếp tục bày tỏ rằng họ vẫn yêu ta, rằng họ nhớ ta ngay cả khi họ đã rời xa. Họ có thể tặng ta những món quà sinh nhật, ghé thăm ta vài tháng sau khi lần đầu ngập ngừng thừa nhận rằng "ở một vài khía cạnh," họ có lẽ "cần một chút không gian."

Trong những trường hợp tồi tệ nhất, có khi chính ta phải là người kết thúc mối quan hệ, bởi họ quá nhạy cảm để có thể tự mình làm điều đó.

Sau tất cả, chúng ta chỉ còn lại những câu hỏi quẩn quanh trong đầu giữa đêm khuya: Có gì sai ở mình? Khi nào họ bắt đầu lên kế hoạch cho điều này? Người mới của họ có gì mà mình không có? Mình đã làm sai ở đâu? Đây sẽ là những giả thiết đau đớn nhất của đời ta – nhưng nếu nhận ra chúng chỉ là thế, nỗi đau có thể bớt phần tàn nhẫn hơn. Dĩ nhiên, chúng ta không thể, và cũng không nên, cố gắng trả lời những câu hỏi ấy. Chúng thuộc về một trong những bí ẩn lớn nhất của cuộc sống. Ta không bao giờ hiểu đầy đủ vì sao tình yêu bắt đầu – và cũng đừng cố gắng đào bới quá sâu lý do vì sao nó kết thúc.

Điều phiền toái nhất là mọi thứ luôn cần quá nhiều thời gian. Không có con đường tắt nào để thoát khỏi sự tận tụy mà ta từng trao. Phải mất cả một đời để thôi tin tưởng vào một người. Ta phải tua đi tua lại từng kỷ niệm, hàng chục lần, như thể tìm kiếm một lời giải thích nào đó. Ta phải biến điều từng có vẻ như một biến cố bất ngờ của số phận thành một sự tất yếu không thể thương lượng. Ta phải thừa nhận rằng, tháng ấy nhất định phải là tháng cuối cùng, rằng ta sẽ không cùng nhau đi đến một nơi xa, rằng họ sẽ đến bữa tiệc ấy và gặp gỡ một ai khác – rằng mọi sự tình cờ, rốt cuộc, đều là điều cần thiết để xảy ra.

Trong những nền văn hóa khôn ngoan, người ta cho những ai vừa mất đi người thân quyền được mặc đồ tang và khóc than công khai. Không ai kỳ vọng họ trở nên cân bằng trong một thời gian dài. Và cũng nên như thế đối với những trái tim tan vỡ. Bởi ở đây, một ai đó cũng đã chết: một phiên bản của chính chúng ta. Phiên bản ấy là "hạt đậu nhỏ" của người yêu cũ, là người đã tỉ mỉ gói từng món quà cho họ, là người thức khuya giúp họ hoàn thành dự án, là người tin vào lời họ nói rằng tình yêu này sẽ mãi mãi, rằng họ chưa từng cảm thấy thế này với ai khác trước đây.

Phiên bản đáng thương ấy của ta đã bị đâm một nhát dao chí mạng và cần được yên nghỉ. Ta cần đặt những bông hoa lên mộ phần của nó, cần một đội ngũ người đến hát thánh ca để tưởng nhớ nó.

Chúng ta không cần cố tỏ ra mạnh mẽ. Đây phải được tính là một trong những nỗi đau lớn nhất của cuộc đời. Ta có quyền mất đi sự tự tin hoàn toàn, có quyền muốn gọi họ và cầu xin họ vô hạn, có quyền mất đi lòng tự trọng, có quyền tin rằng mình sẽ không bao giờ vượt qua được. Ta sẽ vừa yêu họ, vừa ghét họ cùng một lúc. Ta sẽ kiểm tra điện thoại cả trăm lần, mong đợi một tín hiệu gì đó từ họ. Ta sẽ khiến bạn thân phát ngán với những câu chuyện đau khổ lặp đi lặp lại của mình.

Nhưng chỉ khi như vậy, ta mới thực sự tôn vinh đúng mức tình yêu mà ta từng dành cho họ – và bắt đầu buông bỏ. Có lẽ, cần sáu tháng để xử lý năm năm đẹp đẽ.

Điều kỳ diệu, dẫu giờ đây nghe thật phi lý, là một ngày nào đó ta sẽ có thể nhắc đến tên họ mà không cảm thấy gì ngoài một chút buồn chán. Một ngày nào đó, ta sẽ nhận ra rằng chính họ mới là người mắc sai lầm. Một ngày nào đó, ta sẽ hoàn toàn đứng về phía chính mình – và sẽ tự do.

Nguồn: THE PAINS OF HEARTBREAK - The School Of Life

menu
menu