Sự xấu hổ thầm lặng của người bị lạm dụng tình dục

su-xau-ho-tham-lang-cua-nguoi-bi-lam-dung-tinh-duc

Có một sự thật, rất thật và rất trớ trêu. Nhưng nếu chúng ta hiểu được bản chất của sự thật, chúng ta sẽ yêu thương hơn nữa những là nạn nhân của lạm dụng tình dục.

Có một sự thật, rất thật và rất trớ trêu. Nhưng nếu chúng ta hiểu được bản chất của sự thật, chúng ta sẽ yêu thương hơn nữa những là nạn nhân của lạm dụng tình dục.

Và nếu bạn là nạn nhân, hoặc đã từng là nạn nhân - bạn hãy nhìn thẳng vào nó, chấp nhận nó và thoát ra khỏi nó.

Đó là những gì Tiến sĩ Margaret R Rutherford, tác giả cuốn sách Trầm cảm ẩn chia sẻ trong bài viết này.

Khi cơ thể bạn bị kích thích do bị lạm dụng tình dục, sự xấu hổ đó dường như không thể tha thứ được.

Tôi không thể đếm được số lần một bệnh nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt họ không thể nhìn vào mắt tôi, khi họ lặng lẽ nói: “Tôi rất xấu hổ…Tôi chưa bao giờ nói với ai điều này”. Và tôi bắt đầu nghe về việc họ bị lạm dụng tình dục ... Đây thường không phải là buổi đầu tiên - thậm chí không phải là buổi thứ ba hay thứ tư. Khi họ thật sự cảm thấy an toàn và được thấu hiểu, đó mới là lúc họ chia sẻ câu chuyện của mình và nỗi xấu hổ mà họ mang theo.

 Bạn sợ người khác sẽ nghĩ gì nếu họ biết? Họ nghĩ gì, thái độ họ ra sao? Bạn không kiểm soát được.

Vì thế, đổ lỗi cho bản thân có thể là một cách để bạn cảm thấy kiểm soát tốt hơn lúc này. Nhưng điều đó không kéo dài, bởi vì nó ngăn cản bạn giải quyết những cảm xúc khác của chính bạn.

Source: Horacio Olivarria/Unsplash

Ba câu chuyện thực tế

  1. John được dì và dượng đưa đến một trang trại ở Missouri, lúc đó cậu bé mới 12 tuổi. Cuốn sách quảng cáo mà John đã xem có hình một người đàn ông to lớn, vạm vỡ, đang cười toe toét khi dạy những cậu bé cách cưỡi ngựa, cho gà ăn và tìm hiểu về cuộc sống ở trang trại. Trông nó thật vui và John nóng lòng muốn được đến đó. Với vẻ mặt chết chóc, John lúc này 25 tuổi, mô tả nỗi kinh hoàng về những gì đã thực sự xảy ra ở trang trại đó. Đó là vỏ bọc cho một nhà máy sản xuất phim khiêu dâm. Cậu bé và những chàng trai khác đã bị đánh thuốc mê, quay video và buộc phải thực hiện mọi hành vi tình dục có thể tưởng tượng được. John nghĩ dì và dượng của mình biết điều đó khi họ đón cậu một tuần sau đó, nhưng John không bao giờ nói một lời nào.
  2. Shannon đã ở nhà một mình. Đó là một buổi chiều thứ Tư nóng bức. Cô sống ở ngoài thị trấn, nơi những ngôi nhà hàng xóm khá gần nhau, nhưng họ chưa đủ gần gũi để dễ dàng thu hút sự chú ý. Hôm ấy, chồng cô đã đi làm được vài giờ. Cô nghe thấy gì đó, ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông lạ mặt đang đứng ở khung cửa. Trông anh ta có vẻ hoang dại, như thể đang phê thuốc gì đó. Shannon bị cưỡng hiếp dã man.
  3. Carly lên năm khi mẹ cô tái hôn. Cô rất yêu mến người cha dượng mới của mình, bố của cô đã biến mất từ lâu. Vì thế khi ông ta đề nghị giúp cô tắm, cô đã nắm tay ông và vui vẻ đi theo. Thời gian tắm dần dần trở thành điều cô ghét. Việc vuốt ve không bắt đầu ngay lập tức mà dần dần phát triển như một phần trong nghi thức tắm của cô. Mẹ cô vẫn luôn cảm ơn cha dượng mỗi đêm vì đã giúp đỡ.

Đây là ba trong những câu chuyện có thật. Và bằng cách nào đó, cả ba người đều mang trong mình cảm giác xấu hổ mãnh liệt. Và đã mang theo sự xấu hổ đó trong nhiều năm.

Có một sự xấu hổ khác được giữ im lặng

Nhưng hình như có một bí mật khác đang hành hạ tâm hồn nạn nhân. Trên thực tế, cả ba nạn nhân - John, Shannon và Carly - đều tiết lộ rằng cơ thể họ đã có phản ứng. Họ đã trải qua sự kích thích.

John ghét cơ thể tuổi dậy thì của mình vì đã phản ứng. Anh tin tưởng một cách phi lý rằng, anh đã có thể đạt được một số quyền kiểm soát nếu điều đó không xảy ra với cơ thể mình.

Shannon kinh hoàng vì cô đã trải qua điều gì đó gần như đạt cực khoái, mặc dù cô đã cố gắng chống lại kẻ tấn công và bị đánh bầm tím.

Carly, bây giờ là một phụ nữ, nhớ lại rằng "thích nó" nhưng cảm thấy "bối rối và tồi tệ".

Trong trải nghiệm khủng khiếp nhất trong cuộc đời họ, các đầu dây thần kinh của họ đã hoạt động như thể những gì đang xảy ra là bình thường. Và họ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Điều đó không xảy ra mọi lúc. Nhưng điều đó vẫn xảy ra và bạn không nên cảm thấy xấu hổ về cách cơ thể mình phản ứng về mặt sinh lý.

CƠ THỂ PHẢN ỨNG VỚI KÍCH THÍCH KHÔNG ĐỒNG NGHĨA LÀ BẠN ĐỒNG Ý.

Vậy tại sao trong sự xâm hại khủng khiếp đó, cơ thể tôi lại bị kích thích?

Sự nhầm lẫn nằm ở chỗ, bạn không tận hưởng những gì đang xảy ra, tâm trí bạn đang gào thét yêu cầu nó dừng lại.

Nhưng thật không may, phản ứng của cơ thể vẫn xảy ra.

Chính điều đó tạo ra sự xấu hổ kéo dài hơn nhiều so với sự xấu hổ về việc bị xâm hại, vĩnh viễn ăn sâu vào ruột thịt và tâm hồn bạn.

Bạn cảm thấy không bao giờ có thể nói với ai, cảm thấy như thể cơ thể bạn đã phản bội bạn và bạn thậm chí còn có nhiều điều để che giấu.

Bản thân bị xâm hại đã đủ khó để tiết lộ, thêm nỗi xấu hổ này, sự thật càng khó được phơi bày.

Chữa lành khỏi lạm dụng tình dục

Việc chữa lành đòi hỏi bạn phải thoát khỏi mọi nỗi xấu hổ mà bạn mang theo bên mình.

Quá trình này thường liên quan đến việc xác định việc bị xâm hại đã thay đổi bạn như thế nào và nó có thể vẫn ảnh hưởng đến những lựa chọn mà bạn đang thực hiện trong cuộc sống ra sao.

Bạn cần chăm sóc và tôn trọng cơ thể mình cũng như nhận ra rằng việc trở thành nạn nhân của lạm dụng tình dục không định nghĩa được con người bạn.

Bạn cần yêu thương và hiểu biết đối với bản thân, cũng như hiểu cơ chế hoạt động của cơ thể về mặt sinh lý - cho dù cơ thể bạn có phản ứng hay không thì đó không phải là sự đồng ý.

Chữa lành là nhận ra rằng “chiến đấu” và “chạy trốn” chỉ là hai trong số những phản ứng trước sự tấn công. "Đứng yên" và "ngẩn ngơ" là hai phản ứng phổ biến khác, thường đó là cách duy nhất (và thậm chí có lẽ là tốt nhất) để bảo vệ bản thân vào lúc đó.

Chữa lành là nhận ra rằng việc mang theo sự xấu hổ sẽ kéo dài quyền lực mà thủ phạm có đối với bạn.

CHỮA LÀNH – KHI BẠN CHẤP NHẬN RẰNG: ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ LỖI CỦA BẠN.

Hãy yêu thương nhiều hơn bản thân bạn!

Hãy yêu thương nhiều hơn nữa những nạn nhân của lạm dụng tình dục!


Dịch bởi: Page Lạm dụng & Bóc lột Trẻ em

Nguồn: Psychology Today

menu
menu