Độc thân, thất nghiệp, và đột nhiên bắt gặp bản thân

doc-than-that-nghiep-va-dot-nhien-bat-gap-ban-than

Chúng ta cứ chăm chăm vào công việc ta muốn hay người ta đang hẹn hò vì ta không nghĩ rằng sẽ có sự lựa chọn khác. Nhưng thực ra thì luôn có lựa chọn khác.

Lúc ấy tôi 37 tuổi, độc thân, thất nghiệp và trầm cảm vì chỉ vài tháng sau đó tôi sẽ rời khỏi căn hộ studio trên đường East 23 ở Manhattan và chuyển đến ở với mẹ tại Vịnh Sheepshead, Brooklyn. Với số tiền nhận được sau khi từ chức ở văn phòng trên phố Wall, tôi tập trung vào hai hoạt động: tìm việc làm mới và tập thể dục. Và tôi dành rất nhiều thời gian tại căn hộ của mình.

Ba sinh viên đại học vừa tốt nghiệp bên cạnh nhà tôi cũng thế. Trong bữa tiệc cuối tuần của họ, tiếng đàn bass ồn ào xuyên thủng lớp ngăn cách hai căn hộ bắt đầu từ 10:30 tối. Mồ hôi đầm đìa, không son phấn và tóc buộc thành búi, tôi đi qua và nhấn chuông nhà họ vào khoảng 11 giờ (hãy còn sớm, ngay cả với tiêu chuẩn bà già của tôi) để yêu cầu họ nhỏ tiếng lại.

Sẽ có một người bước ra, nồng nặng mùi cồn và vẻ khó chịu, rồi hứa là sẽ nhỏ tiếng lại. Thường thì họ làm thế thật. Khi họ không chịu nghe, tôi sẽ gọi bảo vệ, công ty quản lý và có một lần là cả cảnh sát. Nhưng tiếng ồn vẫn tiếp diễn.

Chung cư trên đường số 23 ở gần ba trường đại học. Khi ký hợp đồng, tôi không nhận ra rằng nơi này lại có nhiều sinh viên, những người thích tiệc tùng, thuê đến vậy. Thế nhưng đó là thời điểm tôi ít giao tiếp xã hội nhất. Đa số bạn bè của tôi đều đã kết hôn. Tôi không có thu nhập, và tiền thuê nhà gần 3000 đô la một tháng. Tôi không hẹn hò vì tôi vẫn chưa tìm ra cách để giải quyết câu chuyện thất nghiệp của mình một cách tích cực.

Brian Rea

Một buổi chiều nọ trong thang máy, tôi gặp một trong những cậu trai phòng bên mặc quần jeans và áo thun, mái tóc đen hơi vuốt ngược ra sau.

“Chị luôn ở nhà vào ban ngày sao?” cậu ấy hỏi.

“Vài tháng nay thì là vậy,” tôi đáp. “Tôi đang tìm việc.”

“Tôi cũng vậy,” cậu ấy nói. “Tôi học năm cuối trường luật.”

“Đừng bao giờ nghỉ việc khi chưa tìm được việc khác,” tôi nói với cậu ta. Nhiều người đã cảnh báo với tôi rồi, nhưng phải đến lúc trải qua tôi mới nhận ra điều ấy đúng như thế nào. Khi gần đến cửa nhà, tôi nói,

“Tôi sắp chuyển đi rồi, giờ thì các cậu có thể mở nhạc ầm ầm thỏa thích cả đêm. Bà cô già xấu tính sắp đi rồi.”

“Tại sao?” cậu ta hỏi.

“Tôi không còn khả năng trả tiền nhà nữa. Tôi chuyển đến ở với mẹ tại Brooklyn.”

“Tệ nhỉ,” cậu ta đáp, rồi nói tiếp: “Không phải tôi mở nhạc đâu. Là mấy thằng cùng phòng ấy.”

Cũng có lý. Cậu ấy luôn là người tử tế nhất và chân thành nhất khi tôi nổi giận. “Các cậu bao nhiêu tuổi?” tôi nói, “Cỡ 23 không?”

“Ờm tôi 23 tuổi.” cậu ta đáp.

“Tôi 37. Tôi mong rằng sắp tới các cậu sẽ có hàng xóm nhỏ tuổi hơn.”

“Tôi không thể ngờ chị 37 tuổi đấy,” cậu ta nói. “Tôi tưởng chị chỉ cỡ 26 thôi.”

Cậu ta đang tán tôi đấy à? Tôi trông bằng tuổi với bạn cùng lứa, nhưng có thể bối cảnh giống như ký túc xá này đã đánh lừa cậu ấy. Chiều hôm ấy chúng tôi gặp nhau lần nữa, lúc này cậu ấy mặc âu phục chỉnh tề để đến một buổi phỏng vấn. Tôi chúc cậu ấy may mắn.

Hai tuần sau, cô bạn Diana và tôi đang ngồi trong quán bar gần đó, uống soda vodka và xem ứng dụng Tinder của cô ấy, khi hình ảnh cậu hàng xóm 23 tuổi của tôi hiện ra.

“Trượt phải đi!” tôi nói. “Bảo là cậu đang ở với tớ.”

Cô ấy trượt phải, cậu ta cũng thế, và cô ấy nói rằng đang ở với tôi. Tôi cũng gửi thêm một tin nhắn, vui vẻ đi chơi vào tối thư bảy. Đây là bằng chứng cho thấy tôi cũng biết vui chơi. Chúng tôi nhắn tin qua lại, cậu ấy đang trên đường về nhà. Khi tôi hỏi cậu ấy có muốn tham gia cùng với chúng tôi tại căn hộ của tôi không, cậu ấy đồng ý.

Hai mươi phút sau Diana và tôi về đến, và cậu ấy xuất hiện với một chai vodka và vài lon Coca ăn kiêng.

Không lâu sau cậu ấy cười nói, “Mấy thằng chung phòng tôi chả ưa gì chị. Và tôi thì không hiểu tại sao một cô gái 26 tuổi lại bực bội vì tiệc tùng. Tôi tưởng chị bị già trước tuổi.”

Diana và tôi nhảy theo bài “Jump” của Pointer Sisters, cậu ấy không biết bài này. Trước khi Diana rời đi lúc 4 giờ sáng, cô ấy thì thầm với tôi, “Cậu ấy thích cậu đấy. Tới bến đi.”

Tôi bảo là không được, cậu ấy còn quá trẻ. Nhưng căng thẳng hàng xóm dần được bồi đắp, vì cậu ấy và tôi bắt đầu hôn nhau sau khi cô ấy rời đi.

Khi tôi thức dậy, vẫn còn tàn dư cồn, một vài giờ sau, tôi nài nỉ cậu ấy không được nói với bạn cùng phòng. Từ một giám thị tiếng ồn khắt khe tôi biến thành cô Robinson, điều đó khiến tôi xấu hổ, bộ não đần độn của tôi thét lên, “Chuyện gì vừa xảy ra thế này?”

Nhưng tôi sẽ không nói dối: đó là một trải nghiệm khiến tôi tự tin vào bản thân. Đúng là tôi không có việc làm, không có chồng cũng chẳng có bạn trai, nhưng ít nhất tôi đã thu hút được một chàng trai 23 tuổi dễ thương.

Vài tuần sau, chúng tôi thường xuyên nhắn tin và ở bên nhau để nói về chuyện hẹn hò của cả hai, chuyện tìm việc làm và để thư giãn. Khi tôi hỏi liệu tôi trông có già hơn không, cậu ấy nói, “Không hẳn. Chủ yếu là vì chị không đi làm và lúc nào cũng rảnh.”

Tôi nói: “Khi tôi tốt nghiệp trung học thì cậu mới chỉ 4 tuổi thôi đấy.”

Một chủ nhật vào 5 giờ sáng, cậu ấy được cảm nhận thú vui bị đánh thức trên giường bởi những người bạn cùng phòng say xỉn hát “Oops! … I Did It Again”.

“Phiền phức thật,” cậu ấy hét lên, vùi đầu vào gối.

“Quả báo đấy,” tôi nói. “Giờ thì cậu hiểu rồi.”

Với cậu ấy, mối lo âu chuyện tình cảm thường ngày của tôi biến mất. Thay vì phóng chiếu những bất an của tôi lên cậu ấy và tự hỏi liệu tôi có đủ tốt, tôi chỉ vui vẻ hưởng thụ vì tôi biết khoảng cách tuổi tác giữa chúng tôi khiến chuyện tương lai là không thể. Và tôi cũng sắp chuyển đi.

Không phải tâm trí tôi hoàn toàn không lo ngại gì hết. Tôi lo rằng người khác sẽ nghĩ chúng tôi kỳ cục. Nhưng khi tôi nói chuyện với một vài cô bạn, họ nói tôi đang có cuộc sống trong mơ.

“Ít nhất cậu đang vui vẻ,” một người bạn sắp li dị nói. “Tụi này thì không. Tớ còn không muốn động vào chồng nữa cơ.”

Dù vậy, vực thẳm giữa người bạn mới và tôi cũng chẳng sáng sủa hơn khi cậu ấy nói, “Hẹn hò rất vui. Tôi được gặp rất nhiều người.”

Hẹn hò, đối với tôi, cũng vui như tìm việc làm. Và đó là vì tôi tiếp cận cả hai theo cách giống nhau: với một chiến thuật, bảng tính và rất nhiều mối lo âu về việc thể hiện bản thân tốt nhất và che giấu khuyết điểm. Thế nhưng với cậu ấy, tôi không lo lắng gì về điều ấy cả.

Khi cậu ấy thừa nhận mình không biết gì về phụ nữ cả và chỉ tới đâu xử sự tới đó thôi, tôi trấn an cậu ấy rằng điều này sẽ không thay đổi đâu - vì chẳng ai biết được cả.

Sự trao đổi chân thành giữa chúng tôi thật mới mẻ. Người cùng tuổi với tôi che giấu những nỗi sợ bằng sự ngạo mạn. Trong vòng một giờ đồng hồ gặp gỡ tôi, một người sẽ khoe khoang về số lần làm tình của mình, và người khác, trong cuộc hẹn thứ hai, phủ đầu tôi rằng kích cỡ lớn của anh ta đã khiến rất nhiều mối quan hệ đi đến kết thúc. Anh tốt bụng quá đã cảnh báo tôi!

Với những hy vọng tình cảm thích hợp, tôi đã quá đánh bóng bản thân và khép kín. Giống như những người đàn ông ấy, tôi dùng những câu chuyện để tăng sự tự tin giả tạo. Nhưng tôi thổ lộ với một người hàng xóm năm vừa qua đã khó khăn thế nào và tôi đã lo lắng khi tìm việc làm và tìm người đàn ông để yêu ra sao. Không ngần ngại gì cả, tôi trở nên yếu đuối một cách quyến rũ.

Một buổi tôi chúng tôi đang âu yếm trong căn hộ của tôi, tôi thì thao thao bất tuyệt về những vấn đề với đàn ông và nỗi sợ trong công việc, cậu ấy nói, “Chúng ta cứ chăm chăm vào công việc ta muốn hay người ta đang hẹn hò vì ta không nghĩ rằng sẽ có sự lựa chọn khác. Nhưng thực ra thì luôn có lựa chọn khác.”

Tôi nghĩ điều ấy rất đúng. Và còn rất khôn ngoan nữa. Nhưng có thái độ ấy về công việc và tình yêu ấy ở tuổi 23 dễ hơn là ở tuổi 37.

Rồi một đêm tôi trở về nhà khi có hơi say và bắt gặp cậu ấy ở hành lang. Cậu ấy hầu như luôn là người quyết định khi nào cả hai ở bên nhau, và tôi phàn nàn rằng không công bằng, mọi thứ đều phụ thuộc vào cậu ấy. Tôi đã gây áp lực với cậu ấy, trở lại với hành vi hẹn hò mặc định tồi tệ nhất của mình, và cậu ấy bỏ về căn hộ của cậu ấy.

Ngày hôm sau cậu ấy nhắn tin cho tôi: “có lẽ chúng ta nên thoải mái một chút. thời gian qua chị là một người bạn tốt … chúng ta đã khiến mọi chuyện hơi phức tạp một chút haha.”

Tôi biết “haha” chỉ là cách mà giới trẻ các cậu ấy khiến chuyện trở nên hời hợt, nhưng vấn đề là thế này: Trong mối quan hệ “hời hợt” này, tôi đã để bản thân được bộc lộ hoàn toàn, để lộ ra tất cả những khuyết điểm, bình thường tôi sẽ không làm vậy. Với cậu ấy tôi là con người thật của mình, và điều đó khiến tôi kinh ngạc.

Và cũng là một câu hỏi hóc búa. Vì tôi không là bản thân mình khi nghiêm túc tìm kiếm tình yêu, khi tất cả những gì tôi nghĩ đến là tương lai. Để chinh phục một người (hay công việc), ta nghĩ mình phải thể hiện phiên bản hoàn hảo nhất của bản thân. Khi trái tim lên tiếng, sự yếu đuối có thể là bất khả thi.

Một năm sau, tôi cuối cùng cũng đủ hoàn hảo để có được một công việc. Tôi vẫn đang cố gắng cho phép bản thân đủ hoàn hảo để tìm kiếm tình yêu.

 

Tác giả: Marisa Lascher
Người dịch: Thợ Săn Tiền Thưởng
Nguồn: https://www.nytimes.com/2017/10/20/style/modern-love-single-unemployed-and-suddenly-myself.html

menu
menu