Cơ thể bạn đang tiết lộ điều gì về quá khứ của bạn?

co-the-ban-dang-tiet-lo-dieu-gi-ve-qua-khu-cua-ban

Vì những lý do chính đáng, ta thường nghĩ rằng đầu mối quan trọng nhất để hiểu bản thân nằm ở trí óc.

Vì những lý do chính đáng, ta thường nghĩ rằng đầu mối quan trọng nhất để hiểu bản thân nằm ở trí óc. Chính ngôn từ và ký ức mới có thể giúp ta – và cả những người xung quanh – hiểu rõ ta là ai, ta đã trải qua những gì.

Nhưng nếu chỉ dựa vào đó, ta đã bỏ qua một kho tàng dấu vết vô cùng phong phú được lưu giữ ngay trong chính cơ thể mình. Như một câu nói nổi tiếng: Cơ thể luôn ghi nhớ mọi thứ. Nhưng nó đã ghi nhớ những gì, và làm sao ta có thể giải mã được những thông điệp ấy?

Tựu trung lại, cơ thể là nơi cất giữ những nỗi đau. Càng trải qua nhiều khó khăn trong cuộc sống, ta càng có xu hướng nhìn nhận cơ thể mình với sự ghẻ lạnh, và nó cũng sẽ mang đến cho ta nhiều bất ổn hơn.

Có hai vấn đề nổi bật nhất. Trước tiên là sự tự ti về ngoại hình. Nếu khi còn nhỏ, ta không nhận được sự nâng niu, trân trọng từ những người chăm sóc mình, ta sẽ khó mà yêu thương diện mạo của bản thân. Ta dễ diễn giải ánh mắt của người khác theo hướng tiêu cực, ta nhìn vào gương và cảm thấy khó chịu, thậm chí xót xa cho người bạn đời vì họ phải ở bên một người như mình. Nếu người nuôi dưỡng ta từng tỏ ra khinh miệt tính cách của ta, sự khinh miệt ấy cũng sẽ lan sang cách ta nhìn nhận cơ thể mình. Ta có thể nghĩ rằng những con người tệ hại thì ngoại hình cũng phải xấu xí – và dần đồng nhất mình với những loài bé nhỏ, hèn mọn như bọ cánh cứng, giun đất hay quạ đen.

Vấn đề thứ hai là nỗi sợ hãi khắc sâu trong từng tế bào. Cơ thể ta có thể luôn trong trạng thái cảnh giác, như thể đang chờ đợi một đòn tấn công. Giấc ngủ trở nên chập chờn, đặc biệt là khi nằm cạnh ai đó. Hệ tiêu hóa co thắt liên tục, như thể chưa bao giờ được thả lỏng. Đây là những dấu hiệu của một quá khứ đầy rẫy những tình huống tàn nhẫn hoặc khó lường.

Nỗi sợ hãi và chấn thương tâm lý cũng có thể khiến ta khó khăn trong việc di chuyển một cách tự do và tràn đầy năng lượng. Không phải vì ta lười biếng, mà vì những hoạt động như tập thể dục hay khiêu vũ đòi hỏi ta phải buông lỏng sự kiểm soát lý trí – điều mà ta vô thức chống lại. Cách ta bước đi, cách ta giữ vai có thể bộc lộ sự cứng nhắc, căng thẳng còn vương lại từ những tổn thương cũ.

Dù cơ thể mang trong mình bao nhiêu thông điệp như vậy, ta lại thường phớt lờ chúng. Ta xem cơ thể như một cỗ máy trống rỗng, không có câu chuyện nào để kể, và tin rằng trạng thái của nó là điều hiển nhiên. Ta khó có thể nhận ra có điều gì bất thường nếu ta luôn cảm thấy căng thẳng, luôn gồng mình, luôn ghét bỏ hình ảnh của bản thân. Ta chỉ để ý đến những gì thay đổi, trong khi cơ thể vừa là cuốn sổ ghi chép những tổn thương, vừa là kẻ lãng quên đầy tận tụy.

Ta cần lật ngược lại sự lãng quên này, học cách lắng nghe cơ thể như một cuộc trò chuyện chân thành với quá khứ:

Những câu hỏi giúp nhận diện những tổn thương từ sự chỉ trích và khinh miệt:

— Mình có yêu thích cơ thể mình không?
— Mình có tin rằng ai đó mà mình trân trọng sẽ thấy ngoại hình mình dễ chịu không?
— Khi bước ra khỏi nhà, mình có cảm thấy thoải mái với cơ thể của mình không?
— Nếu phải ví mình như một loài vật, đó sẽ là gì?

Những câu hỏi giúp nhận diện tổn thương từ sự bất an và sợ hãi:

— Giấc ngủ của mình thường thế nào?
— Hệ tiêu hóa của mình có ổn không?
— Mình có dễ dàng thư giãn về mặt thể chất không?
— Cơ thể mình có đang cứng nhắc, căng thẳng hay thả lỏng, mềm mại?

Chỉ riêng việc tự đặt ra những câu hỏi này đã có thể tạo ra những phản ứng thú vị trong cơ thể. Ta có thể cảm thấy một cơn co giật nhẹ, một cơn rung động lướt qua – như thể cơ thể vừa được lắng nghe sau một quãng thời gian dài bị bỏ mặc.

Hãy thử nhắm mắt lại và thì thầm với cơ thể rằng những nguy hiểm đã qua rồi, rằng không còn lý do gì để co rút hay đề phòng nữa. Ta đã thoát ra khỏi bóng tối của những ngày tháng cũ – và giờ đây, ta có thể tự do san sẻ những điều khó khăn nhất mà mình đã mang theo suốt bao lâu nay.

Nguồn: WHAT YOUR BODY REVEALS ABOUT YOUR PAST | The School of Life

menu
menu