Cứ tiếp tục

Đây chính là hình ảnh con người mà ta hiếm khi dừng lại để chiêm ngưỡng—không chiến thắng, cũng chẳng đầu hàng, chỉ kiên trì đi tiếp, mặc cho bao lý do để buông xuôi.
Đó là một buổi sáng sớm giữa mùa đông, ở một vùng ngoại ô phía bắc Paris, năm 1880. Tuyết đã rơi suốt đêm, phủ trắng cả thành phố. Giờ đây, ngày mới bắt đầu dưới bầu trời nặng trĩu màu chì, không khí trong trẻo đến lạ, tĩnh lặng đến mức ta có thể nghe rõ tiếng quạ trên cành trơ trụi, tiếng tàu lăn bánh trên cầu cạn. Chúng ta đang đứng trên cao, từ cửa sổ tầng hai, bên cạnh người họa sĩ—một người Naples nay đã gần như bị lãng quên—Giuseppe de Nittis, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh ấy.
Giữa nền tuyết trắng xóa, đôi mắt ta bị thu hút bởi hình ảnh một người phụ nữ đơn độc, khoác trên mình bộ váy đen, chỉ có trong tay một cây chổi mỏng manh để chống chọi với cả mùa đông. Có điều gì đó thật lặng lẽ mà kiên cường ở chị. Khi những người khác vẫn còn rúc mình trong nhà, thêm củi vào lò sưởi, cố trì hoãn khoảnh khắc phải đối mặt với cái lạnh cắt da, chị đã ra ngoài, bền bỉ thực hiện công việc của mình—một nhiệm vụ tưởng chừng như vô nghĩa, tựa như Sisyphus đẩy tảng đá lên đỉnh núi. Chỉ một lát nữa thôi, tuyết sẽ lại phủ kín nơi chị vừa quét.
Giuseppe de Nittis, Winter Landscape, 1880
Nhưng chị không được khắc họa như một nạn nhân, cũng chẳng phải một chiến binh. Chị chỉ đang làm điều cần làm, như hàng tỷ con người trước đây và sau này. Không hào nhoáng, không bi lụy, song vẫn có một nét cao quý lặng lẽ tỏa ra từ chị. Đây chính là hình ảnh con người mà ta hiếm khi dừng lại để chiêm ngưỡng—không chiến thắng, cũng chẳng đầu hàng, chỉ kiên trì đi tiếp, mặc cho bao lý do để buông xuôi.
Có lẽ, bức tranh này chính là một bức chân dung của hy vọng—thứ hy vọng giản dị mỗi ngày, thứ hy vọng khiến ta tiếp tục bước ra ngoài, đối diện với muôn vàn trở ngại. Nó như một lời nhắc nhở dịu dàng rằng ta nên bao dung hơn với chính mình và với nhau, rằng chỉ cần tiếp tục, chỉ cần có mặt với cây chổi nhỏ nhoi của ta giữa mùa đông giá rét, cũng đã là một chiến thắng theo cách nào đó. Ta sẽ quét, dù biết rằng đến tối, con đường lại sẽ trắng xóa tuyết rơi.
Nguồn: KEEP GOING | The School Of Life