Lợi lành của một cuộc dạo bước

loi-lanh-cua-mot-cuoc-dao-buoc

Hãy tưởng tượng ta đã ru rú trong căn hộ từ tối hôm trước đến giờ.

Hãy tưởng tượng ta đã ru rú trong căn hộ từ tối hôm trước đến giờ. Cuối tuần bắt đầu, kim đồng hồ điểm mười một giờ sáng. Trong vòng hai mươi bốn tiếng vừa qua, những điều nhỏ nhặt nhưng không vui lần lượt tìm đến. Ai đó không hài lòng với cách ta làm việc. Một khách hàng phàn nàn rằng ta thiếu tỉ mỉ. Một cái vé phạt giao thông đang chờ ta thanh toán. Hộp sữa trong tủ lạnh đã hỏng. Một người bạn trách móc ta vô tâm. Và rồi, giọt nước tràn ly: người ta mong chờ sẽ ăn tối cùng bất ngờ hủy hẹn – viện cớ lưng chừng về mẹ của họ.

Ta cố giữ cho những chuyện rời rạc ấy tách biệt, nhưng trong sự tĩnh lặng của căn phòng khách nhỏ, chúng đan quyện lại thành một nỗi buồn khó chịu: ta thật vô dụng, có gì đó rất sai ở ta, từ trong ra ngoài đều tệ hại, từ bé đến giờ vẫn vậy, chẳng ai quý ta, đời ta rồi sẽ cô độc – buồn bã và tầm thường.

Cảm giác ấy mạnh hơn cả lý trí. Ta co người lại, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống chiếc ghế sofa màu xám xanh. Mười phút trôi qua. Rồi thêm hai mươi phút nữa.

Cuối cùng, ta không thể chịu đựng thêm. Phải vùng dậy thôi. Một sự thôi thúc bất ngờ trỗi lên – ta khoác vội áo, chạy xuống cầu thang, bước thẳng về phía công viên gần nhà.

Photo by Ian Thompson on Unsplash

Công viên này là công trình của những nhà quy hoạch và kỹ sư thành phố sáng suốt từ vài thế hệ trước. Có một vòng tròn nhỏ, một vòng lớn hơn, một đài phun nước nho nhỏ, một sân chơi trẻ em và một bức tượng tưởng niệm nhà nghiên cứu tiên phong về loài ong. Nhưng quan trọng hơn hết, công viên hầu như chẳng biết gì về ta. Nó chẳng quan tâm ta làm ở đâu, chẳng để ý đến chuyện tình cảm của ta, chẳng mảy may bận lòng chuyện ta sống hay đã khuất – và chính sự dửng dưng ấy lại khiến ta dịu lại, nhẹ nhõm lạ lùng.

Một cây sồi lớn đã yên vị ở đây ít nhất một trăm năm mươi năm. Mối bận tâm của nó thật khác ta: hút dưỡng chất từ lòng đất, vươn những chồi non mướt mát đón nắng mai, làm tổ cho chim cổ đỏ và sân chơi cho sóc xám. Không chỉ thiên nhiên mới thờ ơ như thế. Kia là một người mặc đồ bác sĩ, nghỉ giữa ca làm ở bệnh viện gần đó, đang ngồi trên ghế băng với bình trà nóng. Có thể lát nữa họ sẽ đặt ống dẫn tiểu cho trẻ em, hoặc chăm sóc một cụ già đang hấp hối. Bên trái họ, một cậu bé nhỏ đang chơi đuổi bắt với bố. Tiếng cười giòn tan, vô tư – nhưng trong trò chơi ấy là cả một thế giới nghiêm túc về yêu thương, về lòng tin và cảm giác được thuộc về. Trên đầu, máy bay – có thể từ Singapore hay Madrid – đang hạ độ cao, chuẩn bị đáp xuống sân bay phía tây thành phố. Đằng xa, hàng cột điện lặng lẽ dẫn nguồn năng lượng từ biển vào – nuôi máy sấy tóc, trò chơi điện tử: một loài người kỳ lạ, phi thường, tầm thường, đầy phức tạp và cũng đáng yêu.

Nhìn mọi thứ đang diễn ra quanh ta, bỗng nhiên ta thấy những chuyện vừa rồi – việc ta có thể là kẻ thất bại, người tình khiến ta tổn thương (mà biết đâu họ có lý do riêng, và ta đâu phải không có khuyết điểm), hay việc ta cần nỗ lực hơn trong sự nghiệp – bỗng không còn quá quan trọng. Cái tôi thu nhỏ lại. Ta tan vào một thế giới rộng lớn hơn. Cuộc đời của riêng ta không còn là thước đo của mọi sự. Ta – trong một phần nào đó – cũng chính là những tán cây kia, những mái nhà kia, những đám mây trên đầu, chú chim bồ câu đang rỉa vụn bánh mì, và cậu bé đang được cha ôm vào lòng. Số phận cuối cùng của ta không còn khiến ta bận tâm đến thế nữa. Ta hỏi chính mình: liệu giá trị của ta, hay cái kết của ta, có thật sự quan trọng đến vậy? Ta trở lại với đại dương cuộc sống – nơi ta từng xa cách, đầy sợ hãi, quá lâu rồi.

Không một yếu tố nào trong hành trình hồi phục này cần cất lời thuyết giảng, nhưng mỗi thứ đều mang trong mình một triết lý. Cây sồi ấy có cách riêng để nói về tình yêu, thành tựu, thành công và quyền lực – lặng lẽ và sâu sắc. Cũng như mây, như chim cổ đỏ, sóc xám, hay vệt khói trắng trên trời. Từng thứ đều thì thầm, rất khẽ: “Đừng đặt nặng quá, hãy quên bớt đi, mở lòng ra, buông bỏ những oán hờn, học cách chấp nhận.”

Ta có thể hạnh phúc hơn nhiều nếu biết cách – dù chỉ một lúc thôi – làm dịu tiếng ồn của cái tôi, sống ít gần gũi với bản ngã hơn một chút. Khi ta thôi ép buộc mọi chuyện xảy ra đều phải phản ánh điều gì sâu sắc về bản thân, khi ta học cách đón nhận số phận nhẹ nhàng hơn. Có thể ta sẽ cô đơn. Có thể ta sẽ vụng về. Có thể ta sẽ buồn. Nhưng công viên nói với ta: có khi tất cả những điều đó cũng chẳng sao cả.

Rồi ta sẽ ổn thôi. Biết đâu tối nay ta sẽ đi xem phim một mình. Hoặc ngồi nhâm nhi một ly gì đó ngoài ban công. Ta không chỉ đi dạo – ta vừa được học một bài học triết lý, nhẹ nhàng và sâu lắng.

Nguồn: THE THERAPEUTIC BENEFITS OF A WALK | The School Of Life

menu
menu