Đừng vơ tất cả mọi thứ về mình

dung-vo-tat-ca-moi-thu-ve-minh

Một tác dụng phụ khá trái khoáy của ý thức cư trú trong bộ não của ta đó là nó cho rằng mọi thứ mà ta trải qua trong cuộc sống đều ít nhiều có liên quan đến chúng ta.

Tác giả: Mark Manson

Một tác dụng phụ khá trái khoáy của ý thức cư trú trong bộ não của ta đó là nó cho rằng mọi thứ mà ta trải qua trong cuộc sống đều ít nhiều có liên quan đến chúng ta. Bị tắc đường cũng làm bạn khó chịu. Chương trình tin tức tối qua cũng ảnh hưởng đến bạn. Và sự phát triển vượt bậc của công ty trong năm nay cũng mang lại cho bạn nhiều tiền hơn.

Như một hệ quả, chúng ta có xu hướng tạo ra một thành kiến cố hữu khi cho rằng hầu hết mọi thứ xảy ra với chúng ta đều thực sự là vì chúng ta.

Nhưng đây mới là tin hay này: nếu chỉ là do bạn trải nghiệm một điều gì đó, chỉ vì một thứ gì đó khiến bạn có cảm xúc, chỉ vì bạn quan tâm đến một điều gì, thì không có nghĩa điều đó xảy đến là vì bạn.

Tôi biết, bạn đang ngắm nhìn cảnh hoàng hôn tuyệt vời, với những vách đã hùng vĩ xung quanh mình, nhưng nghiêm túc mà nói, chúng cũng chẳng liên quan gì tới bạn.

Rất khó để ý và nhận ra. Và không chỉ vì chúng ta quá gắn bó với bộ não và cơ thể này. Việc làm cho mọi thứ có vẻ liên quan đến ta theo những cách nhất định, có thể khiến chúng ta cảm thấy dễ chịu trong một quãng thời gian ngắn.

Sẽ thật tuyệt khi nghĩ rằng mọi điều tốt đẹp xảy ra trong cuộc sống của ta là do ta là một người tốt, một người đặc biệt. Nhưng cái giá phải trả cho việc đó, khi bạn tạo ra những trải nghiệm tốt cho bản thân, có nghĩa là bạn cũng sẽ phải tạo ra những trải nghiệm tệ hại về mình – có nghĩa là bạn cũng sẽ cảm thấy mọi điều tồi tệ xảy ra trong cuộc đời cũng là vì bạn.

Kết quả là bạn tự đặt mình lên con tàu lượn siêu tốc của lòng tự trọng, nơi mà giá trị bản thân của bạn đi qua thăng trầm, trải qua những đỉnh cao chóng mặt và rơi xuống những mức thấp nhất bởi sự tàn khốc của bất cứ điều gì xảy ra vào thời điểm đó.

Khi mọi việc thuận lợi, bạn là món quà của Chúa mang tới trái đất, người xứng đáng được ghi nhận và tán thưởng mọi nơi. Khi mọi thứ tồi tệ, bạn là nạn nhân của việc cho rằng mình là đúng, người khác là sai, và bản thân xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.

Điều không thay đổi chính là cảm giác mình xứng đáng này. Chính cảm giác mình xứng đáng đã biến bạn thành một con ma cà rồng đầy cảm xúc, một hố đen chống đối xã hội, chỉ nuốt lấy năng lượng và lòng yêu thương của những người xung quanh, mà chẳng màng tới việc hồi đáp.

Ok, có lẽ là có vẻ hơi kịch tính. Nhưng có lẽ bạn đã hiểu rồi đấy.

Khi có người chỉ trích, hoặc từ chối bạn, thì điều đó có vẻ liên quan nhiều hơn đến họ - những giá trị, sự ưu tiên, hoàn cảnh sống của họ - hơn là tới bạn. Tôi không muốn phải nói thẳng ra, nhưng thực tế là mọi người chỉ đơn giản là không quan tâm đến bạn nhiều như vậy đâu (xét cho cùng, họ cũng đang rất bận rộn để cố gắng tin rằng mọi thứ cũng đều là vì họ).

Khi bạn gặp thất bại, không có nghĩa bạn là một người thất bại, nó chỉ đơn giản có nghĩa là đôi khi bạn phải thất bại.

Khi bạn gặp bi kịch và bị tổn thương rất nhiều, dù cho sự đau khổ có thuyết phục đến mức nào, rằng điều này xảy ra là do bạn, thì hãy nhớ rằng khi đã lựa chọn sống thì gian khổ là một phần tất yếu, và rằng chính bi kịch của cái chết mới đem đến ý nghĩa cho cuộc sống. Hãy nhớ rằng sự đau khổ chẳng thiên vị một ai, nó xảy đến với tất cả mọi người quanh ta. Xứng đáng hay không xứng đáng vốn dĩ đã chẳng có ở đó.

 

Dịch bởi Dang Quang Minh

Nguồn: https://www.awakin.org/read/view.php?tid=2477&fbclid=IwAR1uCoUD8zmvF2tpKHMMfnMwaJsfzWCxRR2eQ-5INcAGXD8seDqGMZR9XBU 

menu
menu