Hãy dừng việc rêu rao nỗi sợ trên mạng xã hội [The School of Life] 

hay-dung-viec-reu-rao-noi-so-tren-mang-xa-hoi-the-school-of-life- 

Ngày nay, vào những lúc ta thấy không ổn, rất nhiều người chọn cách tìm kiếm sự an ủi bằng cách chia sẻ trên mạng xã hội.

Ngày nay, vào những lúc ta thấy không ổn, rất nhiều người chọn cách tìm kiếm sự an ủi bằng cách chia sẻ trên mạng xã hội. Điều đáng buồn là, điều này đang âm thầm làm ta căm ghét bản thân mình nhiều hơn.

Khi còn nhỏ, mỗi đứa trẻ đầu sẽ ngước nhìn thế giới, và ngấm ngầm đặt câu hỏi:

Con có bình thường không?

Con có xứng đáng được yêu thương và đồng cảm không?

Con có đi đúng hướng không?

Và, thông thường, người đầu tiên trả lời những câu hỏi đó chính là cha hoặc mẹ. Trừ phi người cha hoặc mẹ này thật sự nhân hậu và giàu tình cảm, họ thấu hiểu những thử thách trong đời và hành xử ấm áp với đứa con của mình, đứa trẻ này sẽ lớn lên với một tâm hồn đẹp. Chúng sẽ luôn đối xử tử tế với chính bản thân mình trong quá trình trưởng thành, chúng không bao giờ nghi hoặc liệu chúng có quyền được tồn tại hay không. Chúng luôn sống với tâm thế nhẹ nhàng, thoải mái.

Photo by Camilo Jimenez on Unsplash

Tuy nhiên, nếu người phụ huynh cư xử hà khắc hơn, mọi chuyện sẽ khác: sự chấp thuận không bao giờ là chắc chắn, nỗi sợ bị cho là kiêu ngạo bám lấy không ngừng, hay sự lo lắng bị mắng nhiếc vì bất kể điều gì xấu xa trên đời liên tục bủa vây.

Điều đáng nói là bản chất chúng ta không thể xác định ai mới người khơi gợi những điều đó trong ta. Hiếm khi nào ta bắt gặp một người trưởng thành vẫn còn băn khoăn điều gì trong tâm trí cha mẹ họ. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không nghĩ ngợi về giá trị của chúng ta trong cuộc đời. Có lẽ lúc nào đó, bằng một cách vô tình, chúng ta đã đặt ra câu hỏi đó ở một nơi nào đó, mà thông thường, nhằm mục đích chì chiết những người có quyền hạn: trên các phương tiện truyền thông và mạng xã hội.

Ở một thế giới tàn nhẫn như thế này, người luôn tự trách bản thân sẽ thể hiện rõ nỗi sợ rằng bản thân không xứng đáng và hoảng loạn đi tìm nguồn an ủi. Ở một thế giới con người đề cao sự nhẫn tâm và những điều ác ý, con người ta liên tục nhìn vào màn hình điện thoại và âm thầm hỏi:

Tôi có xứng đáng được tồn tại không?

Tôi ổn chứ?

Tôi đã đủ xinh đẹp và được tôn trọng chưa?

Và, bởi lẽ mạng xã hội được xây dựng trên nền tảng là những điều khó khăn đối với người cô đơn, những lời trên đó chưa bao giờ thật sự đáng tin.

Giả sử, một người không thể thoát ra vòng lặp sợ hãi và liên tục tìm kiếm sự an ủi. Mỗi lần tâm hồn họ chùng xuống (điều thường xuyên xảy ra), sự tự trách móc thúc đẩy họ nhấc máy lên và bắt đầu cầu xin từ người khác sự cho phép được bước tiếp.

Nếu chúng ta thấy bản thân trong đó, ta nên tò mò, và cả ghen tị, với những người tự do.

Họ làm được điều này là vì lâu, họ đã tìm được câu trả lời cho câu hỏi về giá trị bản thân, và câu trả lời ấy không bao giờ mai một theo thời gian. Mạng xã hội là âm thanh phát ra từ bên ngoài, không phải tiếng nói vọng ra từ tâm hồn ta. Học hỏi được điều này từ những người sống bình thản, ta không chỉ xóa đi vài ứng dụng, mà ta sẽ đạt đến một đẳng cấp mới, quay về với ta khi còn nhỏ, và dập tắt đi những câu hỏi ngớ ngẩn, và trên hết, đừng bao giờ quên đi sự dịu dàng và lòng tử tế.

Đông Phương dịch - Ybox

Nguồn: The School Of Life 

menu
menu