Hãy loại bỏ chính mình ra khỏi trung tâm của câu chuyện

hay-loai-bo-chinh-minh-ra-khoi-trung-tam-cua-cau-chuyen

Có một số điều khó khăn phát sinh ra, khi chúng ta tự xem mình là trung tâm của vũ trụ

Khi chúng ta có một ngày bận rộn, chúng ta tự nói chuyện với chính mình về những gì đang xảy ra ..., và chỉ có một người duy nhất ở vị trí trung tâm trong câu chuyện này.

Người đó chính là chúng ta.

Khi tôi nói chuyện với chính mình về một người ích kỷ đã đối xử với tôi tồi tệ như thế đó, khi tôi nói chuyện với chính mình rằng tôi cần phải trì hoãn công việc làm này, bởi vì tôi đã quá mệt mỏi và chẳng còn hứng thú ... tôi đang là trung tâm trong cuốn phim này. Đây là câu chuyện đời tôi đang diễn ra trước mặt, và tôi là trung tâm của mọi sự vật xung quanh tôi. 

Tôi tin chắc rằng bạn hiểu những gì tôi đang nói - bởi vì bạn cũng là trung tâm trong cuốn phim nói về cuộc đời bạn. Đấy là điều tự nhiên, và chuyện làm này chẳng có gì là sai trái cả.

Tuy nhiên, có một số điều khó khăn phát sinh ra, khi chúng ta tự xem mình là trung tâm của vũ trụ:

  • Chúng ta suy diễn các hành động của người khác như thể là các điều này liên quan đến chúng ta, như thể các điều này giúp chúng ta, hoặc là các điều này làm hại chúng ta ..., như thể các điều này hiến tặng những gì chúng ta muốn, hoặc là như thể các điều này cản trở những gì chúng ta muốn. Tuy nhiên, thật sự các hành động của họ chẳng liên quan gì đến chúng ta cả - các hành động của họ chỉ liên quan đến họ, bởi vì họ đang là trung tâm trong câu chuyện của riêng họ. Khi chúng ta suy diễn các hành động của họ (mà chính họ đang là trung tâm) qua cái ống kính nhìn của chúng ta (mà chính chúng ta đang là trung tâm), các hành động này chẳng có ý nghĩa gì cả, từ đó chúng ta sinh ra phiền muộnđau đớn, và giận dữ.
  • Khi có người nào đưa ra một lời phê bình hoặc là một lời chỉ tríchchúng ta xem đó là lời nói tấn công chúng ta ..., và chúng ta cảm thấy cần phải bảo vệ chính mình. Chúng ta nghĩ rằng, "tôi là một người tốt, và họ không nên (có ngụ ý) nói rằng tôi là người không tốt." Tuy nhiên, cách nhìn suy diễn nầy chỉ là cách mà chúng ta đặt chúng ta là trung tâm của mọi vật .... Khi chúng ta xem lời phê-bình nầy dành cho một người nào khác, chúng ta sẽ dễ dàng hiểu lý do tại sao họ lại có lời phê bình này, và chúng ta sẽ không còn cảm thấy như là đang phòng thủ, hoặc như là chúng ta đang bị xúc phạm.
  • Chúng ta suy diễn mọi sự vật xung quanh chúng ta - thí dụ như là đường phố bị kẹt xe, phê bình về trang mạng điện tử, về các cuộc tấn công của khủng bố - như thể các điều nầy đang ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc đời chúng taChúng ta nghĩ rằng, "các điều này quá tệ hại (cho tôi)." Tuy nhiên, khi chúng ta không đặt chúng ta vào trung tâm của câu chuyện này, và khi chúng ta chỉ đơn giản nghĩ rằng các điều này thì đang xảy ra trên thế giới, và chúng ta đang tò mò, đang cố gắng để hiểu biết các điều nầy, và các điều này không phải đang xảy ra cho (hoặc vì) chúng ta.

Một lần nữa, đấy là sự tự nhiên và là sự bình thường khi chúng ta suy diễn mọi sự vật theo cách nói trên ..., tuy nhiênchúng ta cũng nên biết rằng điều suy diễn nói trên có thể gây tạo ra các trở ngại, như là gây ra sự thiếu hiểu biết, sự thiếu thông cảm, và đôi khi làm cho chúng ta mất đi hạnh phúc.

Thế thì, chúng ta phải làm gì đây?

Đầu tiên, chúng ta phải ghi nhớ câu chuyện mà chúng ta nói với chính mình.

Tiếp theochúng ta biết rằng chúng ta đã đặt chính mình ở trung tâm của câu chuyện.

Sau đó, chúng ta hãy loại bỏ chính mình ra khỏi trung tâm của câu chuyện.

Nếu không có chúng tacâu chuyện này sẽ xảy ra như thế nào? Đối với tôi, câu chuyện nầy sẽ xảy ra như sau:

- Thật là một điều thú vị khi chúng ta nhìn thấy các diễn tiến của câu chuyện đang xảy ra! Chúng ta học hỏi được gì từ bài học này? Chúng ta hiểu biết thêm được điều gì?

- Một người khác đang nói chuyện hoặc đang làm một điều gì đó, và điều đó (có lẽ) chỉ liên quan đến họ. Làm cách nào để chúng ta hiểu biết họ nhiều hơn?

- Khi các người nầy nói chuyện và làm các điều đó, chúng ta trông thấy các nỗi bất hạnh, và các sự khó khăn của họ. Làm cách nào để chúng ta cảm thấy lòng từ bi đối với họ, và hiến tặng cho họ lòng thương yêu của chúng ta?

Khi chúng ta ghi nhớ làm điều nói trên - vì chúng ta thường-xuyên không muốn ghi nhớ - chúng ta sẽ loại-bỏ đi sự khó khăn mà tâm chúng ta thường phải đối mặt, rồi chúng ta thay đổi sự tập trung vào sự thông cảm và sự hiểu biết người khác, để rồi chúng ta hiến tặng cho họ lòng từ bi của chúng ta.

Tất nhiên, chúng ta không thật sự loại bỏ chính-mình ra khỏi câu chuyện này. Chúng ta hãy còn ở đó, tuy nhiênchúng ta không nhất thiết phải ở vị trí trung tâm của câu chuyện. Thay vào đó, chúng ta tập trung nhiều hơn vào sự kết nối với mọi người, với mọi vật, vì chúng ta hiểu được rằng mọi người đã hỗ trợ để chúng ta trở thành người tốt như ngày hôm nay, và chúng ta có thể hỗ trợ mọi người cũng như thế.

 

Leo Babauta - Chuyển Ngữ: Nguyễn Văn Tiến

Nguồn: https://zenhabits.net/centerless/

menu
menu