Khi cha mẹ không muốn để con trưởng thành

Hiếm có bậc cha mẹ nào dám thẳng thắn bày tỏ với con rằng sự trưởng thành của con – điều mà con có thể đã đấu tranh suốt bao năm để đạt được – lại đe dọa nghiêm trọng đến cảm giác toàn vẹn của họ
Khi nghĩ đến các bậc cha mẹ đã dành gần hai thập kỷ để chăm sóc con cái, ta có thể hình dung rằng họ sẽ mong ngóng đến ngày con trưởng thành để có thể tận hưởng những năm tháng bình yên còn lại và một ngôi nhà gọn gàng. Nhưng có lẽ chúng ta đã đánh giá thấp việc một số bậc cha mẹ vẫn âm thầm dựa vào con cái để lấp đầy những nhu cầu tình cảm chưa được giải tỏa: nhu cầu cảm thấy mình có sức mạnh, có một người lắng nghe, một vai trò để thể hiện, một lý do để tồn tại.
Đây không hẳn là những điều dễ dàng thú nhận. Hiếm có bậc cha mẹ nào dám thẳng thắn bày tỏ với con rằng sự trưởng thành của con – điều mà con có thể đã đấu tranh suốt bao năm để đạt được – lại đe dọa nghiêm trọng đến cảm giác toàn vẹn của họ, và họ sẽ yên lòng hơn nhiều nếu con chịu ở mãi trong chiếc nôi từ thuở bé.
Photo by Chris Curry on Unsplash
Để trì hoãn khoảnh khắc chia xa, một số cha mẹ có thể áp dụng nhiều chiêu bài tinh tế. Có người bắt đầu xuất hiện bệnh tật tưởng tượng đúng vào lúc con chuẩn bị đi học xa, khiến con phải ở lại chăm sóc hoặc luôn canh cánh lo âu khi xa nhà. Một người khác, vì mối quan hệ vợ chồng thiếu đi sự hỗ trợ cảm xúc, có thể công khai hoặc ngấm ngầm phản đối bất kỳ người yêu nào mà con đưa về, cố giữ con mình trong vai trò "người bạn đời thay thế."
Hoặc cũng có khi họ đột ngột rút lại khoản hỗ trợ tài chính mà con đã dựa vào để tiến xa. Hoặc chuyển từ ân cần sang lạnh nhạt một cách bất ngờ, khiến con mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn của sự lệ thuộc và tìm kiếm một tình yêu mà chúng không bao giờ chắc chắn có. Có cha mẹ tinh quái đã tìm ra rằng cách tốt nhất để giữ con bên mình không phải là yêu thương vô điều kiện (vì điều đó chỉ làm con xem nhẹ sự hiện diện của mình), mà là để con luôn trong tình trạng bất an, không biết mình có còn chỗ đứng an toàn trong trái tim phập phồng ấy hay không.
Thậm chí, có cha mẹ mơ hồ ám chỉ rằng khát khao rời xa gia đình của con là dấu hiệu của sự vô tâm, không biết nghĩ cho người khác. Con cái dễ dàng cảm thấy rằng cái giá của sự tự do quá lớn đối với người mà chúng kính yêu. Con có thể suy sụp – dẫu bề ngoài ai cũng tỏ vẻ tiếc nuối – nhưng vô tình lại là lợi ích lớn lao cho "người điều dưỡng" giờ đây có lý do để chăm sóc 24/7, như đã từng khi chúng còn bé bỏng.
Được chăm sóc ân cần là một đặc ân lớn lao. Nhưng một đặc ân còn lớn hơn nữa, ở khoảnh khắc thích hợp, chính là được bỏ rơi một cách dịu dàng: không có cú điện thoại nào suốt nhiều ngày (thậm chí nhiều tuần), không có những câu hỏi liệu mình có giữ ấm đủ không hay bánh trong tủ còn không (mình đủ và còn chứ); có người yêu được cha mẹ hoan hỉ chào đón, và trong một thoáng, mình được quên đi nơi đã sinh ra mình.
Thực tế phức tạp là cha mẹ tốt luôn cần con cái, có lẽ còn cần hơn cả con cái cần cha mẹ; và một người cha mẹ thật sự hữu ích sẽ luôn biết cách giữ điều ấy trong lòng mà không bao giờ để lộ ra ngoài.
Nguồn: WHEN PARENTS WON’T LET THEIR CHILDREN GROW UP | The School Of Life