Khi một trái tim tan vỡ được hàn gắn

khi-mot-trai-tim-tan-vo-duoc-han-gan

Tan vỡ là một trạng thái ngược đời kỳ lạ, nơi mà, trong một khoảng thời gian – thật khó hiểu – ta lại đứng về phía chính người đã làm ta đau đớn, người không còn muốn gần gũi với ta nữa.

Tan vỡ là một trạng thái ngược đời kỳ lạ, nơi mà, trong một khoảng thời gian – thật khó hiểu – ta lại đứng về phía chính người đã làm ta đau đớn, người không còn muốn gần gũi với ta nữa. Ta không nhận ra rằng mình đã rời bỏ chính mình, và lầm tưởng rằng kẻ gây ra nỗi khổ tâm ấy lại là một điều gì đó tốt đẹp.

Thay vì lập tức oán giận người cũ vì những tổn thương họ đã gây ra, ta chỉ thấy nhớ họ với một cường độ mới mẻ, mãnh liệt hơn bao giờ hết. Ta khóc trong tiếc nuối, chứ không phải vì căm giận. Thay vì vui mừng vì cuối cùng kẻ gây đau khổ đã ra khỏi cuộc đời mình, ta lại ngồi lần giở những tấm ảnh cũ, gọi tên họ bằng tất cả sự dịu dàng. Ta hồi tưởng từng cử chỉ tử tế họ từng dành cho mình, mãi luẩn quẩn trong ký ức về những gì đẹp đẽ nhất nơi họ, nhớ lại những bữa cơm ấm cúng từng có, những giây phút họ kể về nỗi buồn của mình và ta đã ôm họ thật chặt. Một cách vô lý và đau đớn, ta lại khao khát được vỗ về bởi chính người đã cố gắng rũ bỏ ta mãi mãi.

Photo by Kevin Mueller on Unsplash

Để giữ lòng trung thành với người cũ, ta buộc mình phải nghĩ ra vô vàn giả thuyết về lý do họ rời bỏ. Có thể họ không cố tình, chỉ là mọi chuyện xảy ra thật kỳ quặc. Chắc họ không nỡ làm tổn thương ta như vậy. Họ sẽ buồn lắm nếu biết ta đang khóc. Họ sẽ ghen nếu thấy ta hẹn hò với người khác. Có lẽ họ chỉ bị điều gì đó tạm thời chi phối, như thể rơi vào một giấc ngủ mê, và sắp tỉnh lại thôi. Thẳm sâu trong lòng, họ vẫn còn yêu ta. Họ chỉ đang gặp khủng hoảng nội tâm, rồi sẽ sớm nhận ra ta quan trọng với họ đến nhường nào.

Giữa những dòng suy nghĩ ấy, ta không còn thấy rõ những tổn thất họ để lại: những kỳ nghỉ tan vỡ, lòng tự trọng bị xé nát, sức khỏe tinh thần bị bào mòn, và những hy sinh của ta chẳng một lời cảm ơn hay xin lỗi. Ta quá bận nghĩ về sự dễ thương của họ, về tuổi thơ phức tạp của họ, để nhìn thấy tất cả những điều ấy.

Ta bắt đầu quay về trách mình. Chắc ta đã quá đòi hỏi. Thật ngớ ngẩn khi chỉ muốn được gặp họ! Thật phiền toái khi thấy tổn thương vì họ chẳng bao giờ hiện diện! Thật nhỏ nhen khi ghen tuông với những mối tình ngoài lề!

Dĩ nhiên, những vòng xoáy tự dằn vặt ấy chỉ càng kéo ta chìm sâu. Nếu một người tốt như vậy mà cũng không muốn ở bên ta, thì chắc ta thật vô giá trị. Làm sao ta còn đáng yêu, khi một người từng gần gũi như thế lại chọn rời đi? Dù không nói ra, nhưng trong sâu thẳm, ta không còn muốn sống nữa.

Những suy nghĩ dày vò ấy cứ thế kéo dài. Nhưng rồi – có thể sau năm tháng, hoặc năm năm (sau hàng giờ trị liệu, vô số cuộc trò chuyện với bạn bè, và hàng trăm lần dạo bước công viên) – một bình minh mới dần ló rạng. Những ý nghĩ khác bắt đầu nhen nhóm. Ta bỗng chẳng hiểu vì sao trước kia lại thấy những điều này khó tin đến thế – và chính những điều từng khiến ta day dứt lại trở nên xa lạ hoàn toàn:

— Người cũ không còn là bạn ta. Họ đã chủ động, có chủ đích, rũ bỏ ta. Không cần phải nói tránh: họ không còn muốn ta. Họ đã chán ta. Họ cố tình tìm cách sống một đời không có ta. Họ khao khát ngắm nhìn, yêu thương và gần gũi một người khác.

— Đây không còn là người ta nên đứng về phía nữa. Dù họ có mỉm cười và nói những lời ngọt ngào khi rời đi, thì tận sâu trong lòng, họ không hề thật lòng. Vì bằng hành động, họ đã phá huỷ tất cả những gì hai người từng xây đắp. Họ không mộng du, cũng không bị mê hoặc. Họ hoàn toàn tỉnh táo khi khiến ta bật khóc – và cũng chẳng mảy may bận lòng về điều đó.

— Đây không phải là sai lầm. Họ muốn điều này. Họ đã lên kế hoạch. Đã tâm sự trước với bạn bè. Đây là một chiến lược, một ý định rõ ràng. Mọi chuyện xảy ra đúng như những gì họ (rất rất tha thiết) muốn.

— Có một người khác. Không nhất thiết là người cùng họ trên giường, nhưng là người hiện diện trong giấc mơ, trong tưởng tượng của họ. Họ không bỏ ta để sống đời cô đơn; họ đang thăng hạng. Họ mơ về một cuộc sống “tốt hơn”. Tất cả chỉ dựa trên một cảm giác mạnh mẽ rằng họ có thể thay ta bằng một ai đó “xứng đáng” hơn.

— Và đây – dĩ nhiên – không phải là người ta nên khóc vì. Không phải là người ta nên dành thêm dù chỉ một khoảnh khắc nữa để thấy dễ thương. Họ không còn là đồng minh của ta. Chúng ta đã xong rồi. Việc cố gắng yêu một ai khác bây giờ không phải là phản bội, mà là sự trung thành mới – với chính bản thân mình.

Bất chợt, nỗi đau tan vỡ bỗng trở nên vô nghĩa. Ta không còn yêu họ nữa; ta muốn họ biến khỏi đời mình. Ta rùng mình khi nghĩ lại những gì từng tin tưởng. Một người không thể là “định mệnh của ta” – mà lại không muốn bên ta. Ta ngạc nhiên sao mình không nghĩ được điều này sớm hơn. Và câu trả lời là: tình yêu không tắt theo lý trí. Nó được thêu dệt từ những nhịp đập chậm rãi, u mê của trái tim. Ta giống như chú chó trung thành cứ quay về để rồi lại bị đánh đập, không thể tin rằng một người từng dịu dàng lại có thể đối xử tệ bạc đến vậy. Nhưng rồi sau nhiều cú đánh, chú chó ấy đã hiểu. Nó không muốn chơi trò này nữa. Dù trung thành đến mấy, một con vật rồi cũng hiểu ra, và rời đi. Ta không yêu họ nữa. Và ta – cuối cùng – đã tự do.

Nguồn:  HOW HEARTBREAK ENDS | The School Of Life

menu
menu