Khi ta chạm đến vẻ đẹp…

khi-ta-cham-den-ve-dep

Đó có thể là một cây hoa đang nở rộ, những khóm thủy tiên vàng, một ngôi nhà cổ kính, một bức tường đá rêu phong, hay bầu trời lúc bình minh…  

Đó có thể là một cây hoa đang nở rộ, những khóm thủy tiên vàng, một ngôi nhà cổ kính, một bức tường đá rêu phong, hay bầu trời lúc bình minh…  

Những điều ấy khiến ta say đắm nhưng đôi khi cũng khiến ta chạnh lòng. Vì ta hiểu rõ bản thân mình: ta biết mình khó lòng giữ lại được điều gì đẹp đẽ thật lâu. Biết bao lần, ta đã thoáng thấy, đã khao khát khắc sâu vào ký ức những điều kỳ diệu – một chuyến đi ra đảo, một thị trấn thời Trung cổ ẩn mình bên núi, những buổi chiều bên hồ, cánh đồng hoa đỏ rực, bức tranh trong góc khuất của bảo tàng tỉnh lẻ – để rồi cuối cùng tất cả lại vuột khỏi tâm trí. Ta cảm nhận sâu sắc rằng, cuộc đời ta như bị đày xa khỏi những gì thực sự quý giá.  

Camille Pissarro – Le Boulevard Montmartre, fin de journée, 1897

Ngày nay, đứng trước vẻ đẹp, ta thường làm gì? Dĩ nhiên là… chụp một bức ảnh. Rồi chẳng bao giờ ngó lại lần thứ hai.  

Nhưng nếu lần tới, ta thử làm điều khác thì sao? Nếu thay vì vội vàng giữ lấy hình ảnh bề mặt, ta thử hiểu xem điều gì đã khiến lòng ta xao động?  

Khi thấy một cây hoa nở rộ giữa phố phường, nếu ta dừng lại, lùi bước về phía vỉa hè, và tự hỏi – như một người ngoài hành tinh, một đứa trẻ, một triết gia hay một kẻ ngốc – vì sao thứ ấy lại khiến ta vui sướng, thậm chí có chút nghẹn ngào? Nếu ta viết ra vài dòng dưới một tiêu đề thẳng thắn: *“Vì sao điều này chạm đến tôi…”*  

Ta có thể, sau vài phút đứng đó, chợt nhận ra một danh sách như thế này:  

— Vì nó – và cả ta – vừa sống sót qua một mùa đông nữa.  

— Vì cuộc sống đã khắc nghiệt hơn rất nhiều so với những gì ta từng mong đợi.  

— Vì chẳng ai yêu cầu nó phải bung nở, nhưng nó vẫn nở rộ, chỉ cho riêng nó, như thể nó có một ý chí riêng, những ưu tiên kỳ lạ nhưng mạnh mẽ của chính mình. Nó chẳng hề bận tâm đến thế giới hỗn loạn của loài người – và đôi khi ta cũng nên như thế.  

— Vì nó đại diện cho sự ngọt ngào và hồn nhiên mà ta đã thiếu thốn biết bao.  

— Vì ta từng chú ý đến những điều như thế, nhưng rồi đã quên mất.  

— Vì nó có vẻ đẹp tinh tế như những sợi ren mỏng manh – thứ mà ta khao khát tìm thấy nhiều hơn trong cuộc đời mình.  

— Vì ta biết, nếu có thể tìm thấy niềm vui ở đây, ta sẽ cần ít đi rất nhiều so với những gì mình vẫn tưởng.  

Ta có thể làm điều tương tự mỗi khi một phần nào đó của thế giới vẫy gọi mình: khi thoáng thấy hàng bánh mì tươi trong tiệm bánh, một đứa trẻ nhỏ bám chặt tay cha mẹ, lớp rêu xanh mọc giữa những khe đá cũ, hay ánh chiều dịu dàng lướt qua đỉnh đồi.  

Càng hiểu rõ, ta càng có cơ hội lưu giữ. Cuộc đời ta có thể trở nên giàu có hơn rất nhiều nếu ta biết trân trọng và lưu giữ những gì đã từng chạm đến mình.  

Nguồn: WHEN SOMETHING IS BEAUTIFUL… – The School Of Life

menu
menu