Lời hứa về một cuộc đời không tì vết

Có rất ít khát vọng nào hấp dẫn và tự nhiên hơn ước muốn được sống một cuộc đời trọn vẹn, không tì vết
Có rất ít khát vọng nào hấp dẫn và tự nhiên hơn ước muốn được sống một cuộc đời trọn vẹn, không tì vết — một cuộc đời không luyến tiếc, không đổ vỡ, không đau lòng. Ta hình dung mình sẽ dành tâm huyết cho một công việc ý nghĩa, tìm được một người bạn đời lý tưởng, nuôi dạy con cái mà không mắc phải những sai lầm nghiêm trọng, tránh xa những năm tháng hoang phí trong bi kịch và điên rồ, và không để rồi cuối đời bỗng thấy mình trở nên lạc lõng, cay đắng, giận dữ với thế gian. Những hy vọng ấy thật dễ hiểu và thật đáng trân trọng. Chắc hẳn chẳng ai trong chúng ta chưa từng mơ ước về chúng.
Nhưng năm tháng trôi qua, đời sống sẽ dạy cho ta những bài học đau lòng. Rất ít người có thể trở thành người bạn đời hoàn hảo, và ta cũng vậy—dù có thể ta từng tin rằng mình là một người dễ chịu, thấu hiểu và đơn giản hơn thực tế rất nhiều. Một khi hôn nhân đã được ký kết, con cái đã ra đời, chỉ cần một chút khoảng cách cảm xúc, ba bốn lần trị liệu thất bại, và đôi ba cám dỗ bất chợt cũng có thể tạo nên một đổ vỡ kéo dài qua nhiều thế hệ. Thật đáng buồn, nhưng ta không cần phải là quái vật để gây ra những tổn thương khủng khiếp. Trong tâm trí ta luôn tồn tại những mong muốn có thể làm lung lay trật tự vốn có. Những điểm mù và sự nôn nóng khiến ta không kịp nhận ra cạm bẫy, cho đến khi đã quá muộn. Chỉ một quyết định sai lầm cũng đủ để hủy hoại cả một đời người—và Internet sẽ không bao giờ quên điều đó. Tuổi thơ của ta chất đầy những xung đột cảm xúc khó nhận diện, và chúng chỉ chờ đến khoảnh khắc yếu mềm nhất để bộc lộ. Rất ít công việc có thể đáp ứng trọn vẹn mong cầu về thu nhập, địa vị và ý nghĩa trong suốt năm mươi năm dài. Và rất ít nơi làm việc không tồn tại những kẻ nhỏ nhen, đố kỵ, sẵn sàng khiến cuộc đời ta không thể tốt đẹp hơn cuộc đời họ.
Sẽ phải có một phép màu—mà phép màu không tồn tại—để ta có thể đi đến hồi kết mà không chút tổn thương. Một điều tồi tệ nào đó chắc chắn sẽ xảy ra. Ta không thể biết trước nó sẽ đến theo cách nào, nhưng ta có thể chắc chắn rằng nó sẽ tìm được đường đến với ta. Đơn giản là có quá nhiều rủi ro rình rập. Không phải mọi bài học đều có thể học từ sách vở. Ta không thể hiểu thấu tâm trí mình mà không va đập vào những góc cạnh đau đớn của cuộc đời. Và bất chấp việc ta có quan sát kỹ lưỡng cuộc sống của người khác đến đâu, ta vẫn sẽ không thể lường trước được điều gì sẽ đến với mình. Một người bạn đố kỵ, một cuộc trò chuyện bất cẩn trên mạng, một chút gian lận trong công việc, một sai sót nhỏ với cơ quan thuế, đôi ba năm lơ là gia đình—chỉ một điều nhỏ nhặt thôi cũng có thể đẩy ta vào vực thẳm. Chỉ trong chớp mắt, một cuộc hôn nhân có thể đổ vỡ, ta có thể mất việc, một vụ bê bối nổ ra, hoặc ta mất đi sự tỉnh táo của chính mình. Chi tiết có thể khác nhau với mỗi người, nhưng bản chất thì chẳng khác là bao. Và ta không nên tự dằn vặt mình vì nghĩ rằng đáng lẽ ta có thể sống khác đi. Chúng ta ai rồi cũng sẽ đi qua cuộc đời với những vết xước hằn sâu.
Nhưng ngay giữa sự hỗn loạn ấy, có hai điều ta có thể giữ lại.
Thứ nhất, một sự cam kết sâu sắc với lòng nhân hậu. Chỉ những ai chưa từng nếm trải mất mát mới có thể sống với sự lạnh lùng và phán xét. Còn với phần còn lại của thế giới—những người đã nếm trải nỗi đau, lòng trắc ẩn và một chút hài hước ấm áp chính là những phần thưởng an ủi mà ta cần nhất, và cũng sẵn sàng trao đi nhiều nhất cho những con người tổn thương mà ta gặp trên đường đời. Sau những lần vấp ngã, ta sẽ học được cách thực sự xoa dịu và giúp đỡ những ai đang hoang mang. Ta sẽ hiểu rằng chính mình cũng từng mong manh trước những biến cố không thể lường trước, và vì thế, ta sẽ bớt đi sự hời hợt, bớt đi lòng kiêu hãnh vô ích.
Thứ hai, nếu may mắn, ta sẽ biết trân trọng sâu sắc những gì vẫn còn nguyên vẹn. Ta sẽ cảm nhận được sự mong manh của mọi thứ, và nhìn với lòng biết ơn đối với những gì vẫn chưa đổ vỡ, những gì vẫn còn tốt đẹp, và những người ta vẫn còn yêu thương.
Ta từng nghĩ rằng ta có thể sống một cuộc đời không tì vết. Nhưng qua năm tháng, ta học được cách biết ơn từng ngày trôi qua mà chưa có vết thương nào mới xuất hiện.
Nguồn: THE PROMISE OF AN UNBLEMISHED LIFE | The School Of Life