Một cuộc sống biết chấp nhận bản thân
Một trong những cách giúp chúng ta tăng tốc quá trình thay đổi và giữ vững niềm tin vào điều đó là hướng về một tương lai mà sự chuyển hóa đã diễn ra
Một trong những cách giúp chúng ta tăng tốc quá trình thay đổi và giữ vững niềm tin vào điều đó là hướng về một tương lai mà sự chuyển hóa đã diễn ra, tưởng tượng xem cuộc sống sẽ ra sao khi ta thực sự tiến bộ trong hành trình chữa lành tâm hồn. Và đây là những điều ta có thể mong đợi khi bắt đầu sống một cuộc đời biết chấp nhận chính mình hơn:
Ta sẽ không quá tự mãn hay đắm chìm trong ảo tưởng về sự tuyệt vời của bản thân. Ta vẫn sẽ nhận thức rõ ràng về những khiếm khuyết và lỗi lầm của mình; chỉ là giờ đây, ta học cách nhìn nhận chúng theo một góc độ mới. Chúng sẽ không còn là lý do để tự hành hạ hay chìm sâu trong cảm giác khốn khổ, cũng không còn kéo ta vào những đợt trầm cảm hoặc hoang tưởng dai dẳng. Ta sẽ hiểu rằng những khuyết điểm ấy không chỉ thuộc về riêng ta mà còn là nét đặc trưng của cả nhân loại – một giống loài luôn lầm lạc và vụng về kể từ thuở sơ khai. Và rằng, khi nhìn từ một góc độ đủ bao dung, chúng ta không có nhiều lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục mắc sai lầm.
Ta sẽ học cách nhìn nhận những điều dại dột của mình bằng ánh mắt bao dung, giống như cách ta nhìn những đứa trẻ nghịch ngợm. Ta sẽ thấy mình xứng đáng nhận được một chút tưởng tượng và cảm thông, thay vì bị xem như quái vật cố ý gây tổn thương. Ta sẽ hiểu rằng sự lạc lối của bản thân có gốc rễ sâu xa từ những câu chuyện của tuổi thơ và những động lực gia đình mà đôi khi không dễ để giải thích hay thay đổi. Ta có thể là kẻ ngốc, nhưng ít nhất, dưới một số góc nhìn, ta vẫn là một kẻ ngốc dễ thương.
Ta sẽ hiểu rằng mình xứng đáng được yêu thương, không phải vì sự hoàn hảo hay thành tựu, mà bởi chính sự tổn thương và khát khao đến tuyệt vọng còn đang tồn tại trong ta. Ta sẽ nhận ra rằng loại tình yêu cao quý nhất nảy sinh từ lòng trắc ẩn với những điều yếu đuối và méo mó, chứ không phải từ sự ngưỡng mộ dành cho sự hoàn mỹ hay thanh thản.
Ta sẽ học cách mở lòng đón nhận người khác và tạo dựng mối liên kết với họ qua những nỗi sợ hãi và phụ thuộc chung. Ta sẽ gửi đi những tín hiệu nhỏ, rằng ta hiểu họ cũng đang trải qua những điều tương tự và rằng họ an toàn khi bộc lộ sự yếu đuối của mình trước ta. Ta sẽ hiểu rằng tình bạn đích thực đòi hỏi sự từ bỏ lòng kiêu hãnh, chấp nhận sự tầm thường và thiếu sót của cả đôi bên. Tình bạn của ta sẽ là những cuộc gặp gỡ chan chứa lòng tử tế, đầy tiếng cười, nơi ta cùng nhau tôn vinh những điều kỳ quặc, những thất vọng và nỗi sợ của chính mình.
Ta sẽ khiêm nhường khi đối diện với khả năng yêu thương bản thân một cách bền bỉ. Ta sẽ nhận thức rằng mình đã sống với một căn bệnh mãn tính trong nhiều năm và không thể chữa lành nó chỉ trong vài tuần hay vài tháng. Nhưng ta cam kết sẽ học cách quản lý triệu chứng, cẩn thận tránh xa những điều có thể làm tình trạng của mình thêm tồi tệ. Ta sẽ đặc biệt cảnh giác với truyền thông, bạn bè giả tạo, lịch trình dày đặc hay những tham vọng nghề nghiệp không phù hợp. Đồng thời, ta cũng sẽ hiểu rằng đôi lúc, việc rơi vào cảm giác ghét bỏ chính mình là không thể tránh khỏi – và khi điều đó xảy ra, ta sẽ không tự trách mình quá nặng nề. Sẽ không còn cần thiết phải ghét bỏ bản thân chỉ vì ta có lúc đã ghét chính mình.
Khi nhận thức được quãng thời gian ta đã đánh mất vào vòng xoáy tự ghét bỏ, ta sẽ trở nên đặc biệt nhạy cảm với những khoảnh khắc mà ta thoát khỏi căn bệnh đó, có thể hòa mình vào công việc, bạn bè, thiên nhiên, văn hóa mà không bị gặm nhấm bởi nỗi sợ hãi hay tuyệt vọng. Ta sẽ cảm thấy vô cùng biết ơn những ngày mà ta có thể thức dậy mà không còn nỗi kinh hoàng bám riết, những ngày mà ta có thể tin rằng mình xứng đáng, rằng ta đủ tốt để tiếp tục sống và yêu thương.
Với sự kiên quyết mới mẻ chống lại tiếng nói tự ghét bỏ, ta sẽ học được cách đối thoại với nhà phê bình nội tâm của mình theo cách bớt tủi hổ hơn mỗi khi nó xuất hiện trong những khoảnh khắc yếu đuối. Sau đây là những câu trả lời mà ta có thể học được để đáp lại giọng nói dữ dội ấy:
Nhà phê bình nội tâm: “Mày đúng là một nỗi ô nhục.”
Câu trả lời tự yêu thương: “Đúng vậy, tôi đã thất bại, đã phạm sai lầm, đã nóng nảy, non nớt, và có những lúc hành động như một kẻ dại dột. Tôi biết điều này rõ hơn ai hết. Nhưng có một giới hạn cho mức độ mà tôi sẽ để mình bị ám ảnh bởi sự thật khủng khiếp này. Tôi có những việc quan trọng hơn phải làm thay vì cứ phải lao vào cảm giác hổ thẹn mỗi khi anh thổi còi. Tôi từ chối dành quãng đời còn lại của mình để lặp đi lặp lại chi tiết về sự kém cỏi của chính mình.”
Nhà phê bình nội tâm: “Mày đã phạm những sai lầm khủng khiếp.”
Câu trả lời tự yêu thương: “Đúng vậy, và tất cả chúng ta cũng thế. Chúng ta sinh ra trong mù lòa, dò dẫm trong bóng tối. Ta mang theo những ý định tốt đẹp để đối mặt với thực tại hỗn độn của cuộc đời, nhưng đôi khi lại tạo nên những thảm họa. Chúng ta đã là tội nhân từ thời Adam và Eva. Tôi có thể tồi tệ, nhưng tôi không đơn độc.”
Nhà phê bình nội tâm: “Mày đáng ra nên muốn chết đi cho xong.”
Câu trả lời tự yêu thương: “Đó là lối thoát dễ dàng. Thử thách thật sự là làm thế nào để tiếp tục sống khi có vô vàn lý do để từ bỏ. Và không có lý do nào cao cả hơn việc tôi vẫn có thể giúp đỡ những người, ngay lúc này, đang lạc lối như tôi từng như thế.”
Nhà phê bình nội tâm: “Nhìn những người kia mà xem, họ thật xuất sắc và giỏi hơn mày rất nhiều.”
Câu trả lời tự yêu thương: “Tôi không còn hứng thú với việc so sánh cuộc sống của mình với họ nữa. Tôi không thể biết họ đang trải qua những gì trong lòng hay số phận đang chờ đợi họ điều gì phía trước. Tôi chỉ có thể sống câu chuyện của riêng mình, với tất cả những đau đớn và gian truân đặc trưng của nó. Tôi đã làm hết sức trong khả năng hiểu biết hạn hẹp của mình và với những quân bài vụng về mà cuộc đời trao cho.”
Nhà phê bình nội tâm: “Mày đã lãng phí quá nhiều thời gian.”
Câu trả lời tự yêu thương: “Và câu trả lời duy nhất cho điều đó chính là tình yêu: yêu những ngày còn lại của cuộc đời, yêu lòng nhân ái, sự tha thứ cho bản thân, lòng khoan dung, sự khiêm nhường, chấp nhận, trân trọng và biết ơn.”
Tiến trình thay đổi sẽ chậm rãi, và có những ngày ta sẽ cảm thấy như chẳng học được gì cả. Nhưng xét trên toàn bộ hành trình, ta vẫn đang tiến lên phía trước. Ta đang phục hồi khỏi những tàn phá mà sự ghét bỏ chính mình đã gây ra. Ta sẽ nhận ra rằng mình đã có những lựa chọn tốt đẹp hơn thay vì tiếp tục xé nát bản thân.
Ta sẽ rời xa bờ bến của sự căm ghét bản thân, để dong buồm ra khơi trên vùng biển bao la và nhân hậu hơn của sự chấp nhận chính mình.
Nguồn: A MORE SELF-ACCEPTING LIFE - The School Of Life