Nếu bạn ngừng chạy, bạn sẽ phải cảm nhận điều gì?

neu-ban-ngung-chay-ban-se-phai-cam-nhan-dieu-gi

Câu hỏi này có thể nghe kỳ lạ, có khi còn khó chịu. Ta có thể muốn gạt nó đi với lý do rằng đã nghe nó – hoặc thứ gì đó tương tự – quá nhiều lần, hoặc chỉ đơn giản là ta thấy nó chẳng liên quan lắm. Nhưng ta vẫn có thể thử suy ngẫm một chút:

Câu hỏi này có thể nghe kỳ lạ, có khi còn khó chịu. Ta có thể muốn gạt nó đi với lý do rằng đã nghe nó – hoặc thứ gì đó tương tự – quá nhiều lần, hoặc chỉ đơn giản là ta thấy nó chẳng liên quan lắm. Nhưng ta vẫn có thể thử suy ngẫm một chút:

Nếu bạn ngừng chạy, bạn sẽ phải cảm nhận điều gì?

Trước tiên, hãy nghĩ về phần “chạy” đã. Ta đều biết về guồng quay hối hả của xã hội, về thế giới luôn bật chế độ “24/7” và nhịp độ hoạt động không ngừng nghỉ. Nhưng có khi nào ta tự hỏi liệu điều đó có thực sự áp dụng vào chính mình không? Ta có thể bỏ qua điều này, vì xung quanh luôn có những thứ trông như thể ta không còn cách nào khác ngoài lo lắng và lao vào chúng. Nào là phải kiếm sống, phải giữ gìn mối quan hệ, phải sửa cái máy sưởi, phải đi tập thể dục, phải mua quà sinh nhật cho một người bạn cũ, rồi còn tiệc tùng với đồng nghiệp trước hội nghị ở nước ngoài, sau đó lại nghỉ dưỡng cùng mẹ và dì. Nhưng câu hỏi này muốn khơi gợi để ta nhận ra rằng – giữa bao đòi hỏi thật sự ấy – có lúc ta đang phóng đại mọi thứ. Có những thời điểm ta hoàn toàn có thể ngừng lại, nhưng ta lại né tránh, bởi ta chạy trốn khỏi cuộc gặp gỡ với những nỗi đau và lo âu không thể chịu nổi, ta đang chạy trốn khỏi chính mình.

Harold Gilman, Saigon, c. 1920s

Thời điểm ta dễ phải đối diện với những điều mình không muốn cảm nhận nhất thường là giữa đêm khuya – từ khoảng ba đến năm giờ sáng; khi ngôi nhà đã lặng yên, khi chỉ còn ta và vũ trụ, khi mọi âm thanh lắng xuống và mọi thứ phân tâm đều biến mất. Đây là khoảnh khắc cho nỗi sợ hãi, nỗi buồn, sự xấu hổ và tuyệt vọng – tất cả những gì ban ngày ta dùng sự ồn ào để né tránh.

Làm sao ta có thể ngừng chạy một cách chậm rãi hơn, không đi kèm những cơn mất ngủ hay lo âu? Hãy thử tưởng tượng tạo ra một khoảng trống trong lịch trình và ngồi – hoặc nằm – thật yên để tham gia một bài tập đơn giản. Đó là hoàn thành câu sau (đừng nghĩ quá nhiều, cứ để tiềm thức lên tiếng một lần): "Tôi là…"

Một loạt những điều bất ngờ, khác lạ, thậm chí gây sốc có thể hiện ra nếu ta để mặc chúng. Chẳng hạn: "Tôi là… một người tệ hại" – một cảm giác ghê sợ bản thân không thể giải thích nổi, một sự tự khinh mà ta chẳng thể liên hệ với sự kiện hay hoàn cảnh cụ thể nào, như thể ta gắn chặt với một dấu ấn nào đó từ thời thơ ấu, chỉ nằm ngay dưới bề mặt ý thức. Nó vẫn luôn ở đó, chỉ đợi cơ hội lộ diện.

Hoặc ý nghĩ có thể theo hướng khác: "Tôi là… kẻ vô cùng sợ hãi." Có lẽ ta nhận ra mình đang sống trong một nỗi sợ mơ hồ về thất bại, về sự đổ vỡ, về thảm họa. Cứ như thể có gì đó vô hình đang đe dọa tiêu diệt ta.

Hoặc, ta có thể nghĩ: "Tôi là… người rất, rất buồn." Như thể có một hồ nước đầy nước mắt bị chặn lại mà ta chưa bao giờ dám đến gần, vì sợ rằng nếu bắt đầu khóc, ta sẽ không bao giờ dừng lại, như thể ta đã buồn quá lâu đến mức chẳng dám cảm nhận nỗi buồn đó.

Hoặc: "Tôi là… một người vô cùng mong manh," vì dẫu có mang dáng vẻ trưởng thành, ở đâu đó trong ta vẫn là một đứa trẻ yếu ớt cần sự an ủi, một sinh linh nhỏ bé bị đẩy vào thế giới quá sớm, cố gắng làm ra vẻ can đảm trong khi thầm khao khát được chở che.

Chạy trốn cảm xúc của mình đòi hỏi rất nhiều năng lượng; việc không nhận ra mình buồn, sợ, cô đơn hay yếu đuối có thể làm kiệt sức. Ta phải bày biện hết kịch này đến kịch khác trong các mối quan hệ; phải lo lắng về công việc và danh tiếng một cách vô lý. Ta phải nhồi nhét ngày của mình bằng các dự án, phải cãi cọ, phải chỉ trích những người xung quanh. Ta phải chạy rất nhanh khi có những “con chó dữ” đuổi theo.

Có lẽ ta nên giảm tốc độ lại bằng cách cho phép những nỗi buồn của mình có chỗ để nương náu; bằng cách tạo ra một không gian chào đón sự đau khổ; cho phép mình đau thương một chút.

Có lẽ ta thực sự đã chạy nhiều hơn mức cần thiết so với đòi hỏi của mối quan hệ, bạn bè hay tài chính. Có thể đã đến lúc ta giữ khoảng cách với thế giới, để đối diện với những điều, cuối cùng, sẽ làm ta đau ít hơn rất nhiều so với việc ta tiếp tục chạy trốn mãi.

Nguồn: IF YOU STOPPED RUNNING, WHAT WOULD YOU NEED TO FEEL? | The School Of Life

menu
menu