Ngày đầu tiên khi cơ thể hồi phục
Có lẽ, tình trạng của bạn không quá nghiêm trọng, chỉ đủ để giữ bạn trong giường và cảm thấy uể oải vài ba ngày: bạn bị cúm, cảm lạnh nặng hoặc viêm họng đôi chút.
Bị ốm – dĩ nhiên – chẳng phải điều gì dễ chịu. Nhưng dù sao, trong cái khó chịu ấy cũng có những điều đáng trân trọng. Bạn được ăn một bát súp đậu lăng – nóng hổi và nhạt nhẽo, nhưng bạn cảm nhận sự lành mạnh từ nó ngấm dần vào cơ thể: dịu dàng và bổ dưỡng. Ai đó mang đến cho bạn một tách trà nhạt, và cử chỉ quan tâm nhỏ bé này lại khiến bạn xúc động. Một lát bánh mì nướng khô, giòn – thứ mà bình thường bạn chẳng bao giờ để mắt tới – bỗng trở nên hấp dẫn lạ thường.
Trong những ngày nằm yên mệt mỏi, những bận tâm thường nhật của bạn dường như lùi lại phía sau. Những công việc nơi văn phòng chẳng còn là điều quan trọng. Bạn không còn sức để bận lòng bởi những chuyện vụn vặt vốn hay khiến bạn cáu kỉnh. Bạn tạm rời xa tin tức, không buộc mình phải trả lời tin nhắn hay email. Thậm chí những ham muốn thường trực trong đầu cũng thoái lui, nhường chỗ cho một trạng thái an yên kỳ lạ. Và sự tĩnh lặng ấy vẫn vương lại khi bạn bắt đầu khỏe lên.
Tối qua bạn đã ngủ ngon. Cơ thể bây giờ trở nên linh hoạt, nhịp nhàng. Những điều bình thường, tưởng chừng hiển nhiên, bỗng trở thành nguồn vui mới mẻ. Việc thở một cách nhẹ nhàng bỗng trở nên thú vị: thật tuyệt khi cảm nhận luồng không khí len lỏi qua các xoang mũi. Nuốt nước bọt mà không cảm giác đau rát thật dễ chịu. Phía sau đầu bạn giờ đây hoàn toàn yên ắng, không còn chút nhức nhối nào đã bầu bạn suốt 48 tiếng qua. Đôi mắt tràn đầy năng lượng. Não bộ bắt đầu tỉnh táo. Cảm giác đói cũng trở nên dễ chịu đến lạ lùng. Và chỉ riêng việc đứng dậy (mà không còn choáng váng hay yếu ớt) cũng là một niềm vui.
Việc mặc lên mình bộ quần áo chỉnh tề, bước ra khỏi nhà dường như là một phần thưởng.
Khi trở lại với thế giới bên ngoài, bạn bắt đầu tái khám phá những thứ tưởng chừng hiển nhiên nhưng giờ đây lại trở nên kỳ thú. Chìa khóa nhà, thứ bạn chưa dùng đến trong vài ngày, bỗng hiện ra như một cỗ máy tinh xảo. Thật đáng kinh ngạc khi nó – bằng một cơ chế mà bạn gần như (nhưng không hoàn toàn) hiểu được – có thể điều khiển lưỡi thép nhỏ nhắn ấy, thứ ngăn cách nền văn minh an toàn của bạn với thế giới hỗn độn bên ngoài, vừa vặn khớp vào ổ khóa. Bạn xoay chìa, cảm nhận tiếng cách dứt khoát của chốt khóa đóng lại, xen lẫn âm thanh thụp nhẹ nhàng khi mở ra.
Dây giày cũng trở nên kỳ lạ: thật thú vị khi chúng ta buộc mình vào đôi giày bằng những sợi dây nhỏ xíu, và văn hóa của chúng ta lại có những quy chuẩn rất cụ thể về cách buộc nút. Về lý thuyết, bạn có thể buộc chúng thành năm mươi nút thắt lớn nhỏ, hoặc tạo thành một khối tròn bừa bãi – và thật khó cưỡng lại ý nghĩ thử làm điều đó. Bạn như trở về trạng thái của một đứa trẻ vừa học xong cách kéo khóa áo, để rồi nhìn chiếc khóa như một tác phẩm cơ khí di động kỳ diệu, được khâu khéo léo vào quần áo không chỉ để tiện dụng mà còn để… giải trí.
Chúng ta không cần phải ốm để tìm thấy những niềm vui nhỏ bé này. Về lý thuyết, chỉ cần tưởng tượng, ta đã có thể khám phá chúng. Nhưng trên thực tế, chúng ta thường phải chờ đợi một vài ngày nằm bẹp trên giường để nhận được lời nhắc nhở đặc biệt từ cơ thể.
Nguồn: THE FIRST DAY OF FEELING WELL AGAIN - The School Of Life