Những gì ta nợ những người đã yêu thương ta khi còn nhỏ

nhung-gi-ta-no-nhung-nguoi-da-yeu-thuong-ta-khi-con-nho

Nếu ta vẫn đang tồn tại, vẫn có thể vận hành cuộc sống một cách tương đối ổn thỏa, nếu ta thỉnh thoảng còn biết tận hưởng niềm vui, nếu ta có thể tử tế và biết ơn người khác

Nếu ta vẫn đang tồn tại, vẫn có thể vận hành cuộc sống một cách tương đối ổn thỏa, nếu ta thỉnh thoảng còn biết tận hưởng niềm vui, nếu ta có thể tử tế và biết ơn người khác, nếu ta không chìm đắm trong nghiện ngập hay quá bị cuốn vào ý nghĩ muốn kết thúc cuộc đời mình—thì gần như chắc chắn rằng, đâu đó trong những năm tháng đầu đời, đã có ai đó yêu thương ta vô cùng.

Có thể bây giờ họ đã sống cách ta rất xa. Có thể họ chẳng chia sẻ chung sở thích gì với ta, và ở một khía cạnh nào đó, có lẽ họ cũng không hẳn là những người thú vị nhất để trò chuyện. Thế nhưng, ta vẫn sẽ mãi trung thành với họ, bởi trong sâu thẳm, ta hiểu rằng ta nợ họ tất cả.

Khi ta nói rằng ai đó “yêu” ta, thực chất ta đang nhắc đến một bộ kỹ năng mà ta đã lĩnh hội được. Không ai chính thức dạy ta những điều đó, nhưng ta đã thấm nhuần chúng qua những khoảnh khắc rất bình thường trong cuộc sống hàng ngày. Có thể là trong căn bếp khi họ nấu ăn, trên con đường đi dạo giữa rừng cây, hay vào những đêm khuya khi ta nghe họ kể chuyện trước giờ ngủ. Ta có thể không nhận ra điều gì đặc biệt đang diễn ra. Đối với ta khi ấy, đó chỉ là những cuộc trò chuyện vu vơ về bài tập về nhà hay kế hoạch cuối tuần. Nhưng ẩn sau tất cả, ta đã được trao tặng một món quà quý giá: thứ mật ngọt nuôi dưỡng tâm hồn ta, những bài học thấm sâu mà không một giáo trình nào có thể dạy được.

Trong suốt quãng thời gian ấy, dù không nhận thức được, ta đã dần tiếp thu một nền giáo dục cảm xúc toàn diện, nơi ta học được những điều sau:

- Chịu đựng

Đã có những lúc mọi thứ dường như sụp đổ. Ta khóc cạn nước mắt, hoặc giận dữ đến đỏ bừng mặt. Ta thấy thế giới tan tành trước mắt, và ta nghĩ rằng mình sẽ không thể nào chịu nổi. Nhưng họ đã ở đó, giúp ta xua tan nỗi sợ hãi cho đến khi ta có thể thở bình tĩnh trở lại. Họ có thể không có mọi câu trả lời, nhưng họ hứa với ta—và họ đã đúng—rằng rồi ta sẽ tìm thấy một vài lời giải đáp. Họ ôm ta trong những đêm dài và đảm bảo rằng trời sẽ lại sáng. Và từ đó trở đi, ta học được cách không để nỗi sợ hãi nuốt chửng mình quá nhanh.

- Yêu thương chính mình

Họ khiến ta tin rằng ta có giá trị—trước hết là đối với họ, và rồi dần dần, ta cũng có thể cảm thấy mình đáng giá đối với chính mình. Khi ta vẽ một bức tranh nguệch ngoạc hay có một ý tưởng ngớ ngẩn, họ vẫn lắng nghe, vẫn trân trọng. Có thể nó chưa hoàn hảo, nhưng họ luôn nhìn thấy tiềm năng trong ta. Và có những lần, khi ta bước vào phòng, không phải lúc nào cũng vậy, nhưng đủ nhiều để khắc sâu vào tâm trí, họ sẽ ngẩng lên và ánh mắt họ sáng lên. Họ có một cái tên thân thương dành cho ta—"nhóc con", "cục cưng", "bé cừu ngoan". Đến một độ tuổi nào đó, ta ghét cái tên đó và cảm thấy xấu hổ nếu có ai khác biết. Nhưng sâu thẳm trong lòng, ta hiểu rằng nó là một biểu tượng của tình yêu, là nền tảng để ta có được sự tự tin và phong thái sau này.

- Bao dung

Có lúc, ta đã làm điều sai trái: quên sách vở, làm xước bàn ghế, cư xử tệ bạc với ai đó hoặc bùng nổ trong cơn giận dữ. Hình phạt có thể đã rất khắc nghiệt, nhưng không phải vậy. Họ luôn tìm ra một lý do để bao dung: "Con mệt thôi mà", "Ai cũng từng làm thế", "Không ai hoàn hảo cả". Họ dạy ta về lòng khoan dung, cả với người khác lẫn chính mình. Họ cho ta biết rằng ta không cần phải hoàn hảo để xứng đáng được tồn tại.

- Kiên nhẫn

Không có gì ta làm tốt ngay từ đầu. Ta mất hàng tháng mới hiểu được phép chia dài, mất cả năm trời để biết cách chơi đàn, và tốn bao nhiêu lần thất bại mới nướng được một mẻ bánh ra hồn. Nhưng họ không la mắng, không chế giễu, không sốt ruột. Họ chỉ đơn giản là chờ đợi, cho đến khi những điều tốt đẹp kịp nảy nở trong ta. Họ không ép buộc ta phải có kết quả ngay lập tức—và nhờ thế, ta không bị ám ảnh bởi sự thất bại, không cảm thấy mình phải vội vàng vật lộn để chứng tỏ bản thân trong cuộc đời này.

- Học cách hàn gắn

Đã có những khoảnh khắc rất tệ. Họ từng nói những lời không hay, và ta cũng vậy. Đã có lúc ta nghĩ mình ghét họ vô cùng. Nhưng họ không bỏ đi. Họ ở lại, chịu đựng cơn giận của ta—và bằng cách đó, họ dạy ta một bài học quan trọng: rằng những điều tồi tệ vẫn có thể sửa chữa được, rằng con người có thể mạnh mẽ hơn ta tưởng, rằng khi có tình yêu, luôn có cơ hội để bắt đầu lại.

Nhờ những bài học này, và còn nhiều điều khác nữa, ta đã lớn lên thành một người biết tử tế với chính mình, biết bao dung với những sai sót của bản thân, biết cảm thông với người khác, và đủ kiên cường để bước tiếp.

Ta không chỉ đơn thuần được yêu thương. Ta đã được giáo dục theo một cách không ai có thể nhìn thấy bằng mắt, nhưng ta có thể cảm nhận bằng tim—mỗi khi ta biết yêu thương một ai đó, biết tự nhủ một lời dịu dàng với chính mình, hay khi ta đủ mạnh mẽ để đối diện với một ngày mai đầy thử thách. 

Nguồn: WHAT WE OWE TO THE PEOPLE WHO LOVED US IN CHILDHOOD | The School Of Life

menu
menu