Sự im lặng
Sự im lặng đích thực là sự im lặng từ trong nội tâm chứ không phải là sự im lặng bên ngoài.
Nói năng thể hiện mình có uy tín, trình độ. Chúng ta cảm thấy rất khó khăn khi im lặng. Không phải vốn chúng ta là những sinh vật thích nói nhiều, mà chính đời sống đã khiến sự im lặng trở nên quý giá, hiếm hoi.
Sự im lặng không đơn giản chỉ là tách bạch âm thanh, sự không có bất kỳ một tiếng nói gì ở trong đầu, sự cảm thấy như thể một mình mình là đầy đủ rồi, một mình mình là cảm thấy bình an thoải mái và không cần thêm bất cứ yếu tố nào khác. Sự im lặng đích thực là sự im lặng từ trong nội tâm chứ không phải là sự im lặng bên ngoài.
Sự im lặng là quan trọng vì mọi sự mang tính rỗng không, có như vậy thì mọi thứ mới được chứa vào, tràn vào.
Sự im lặng của người khác ở bên mình giống như một sự hiện diện, đem lại cảm giác bình yên, được thấu hiểu.
Con người bây giờ không bao giờ ngơi tay, nếu không thì cái đầu của bạn cũng không bao giờ ngơi suy nghĩ. Lỗ tai quen âm thanh, giờ yên ắng quá bạn chịu không được, vì không gian yên ắng đánh thức rất nhiều sự bất an nổi bên trong bạn.
Mình không thể yên lặng vì mình luôn cảm thấy thiếu thốn. Chúng ta nghĩ rằng tự thân mình là không đầy đủ, mình cần một cái khác nữa thì mới đủ đầy. Cái khác đó có thể là âm thanh của một đĩa nhạc bạn yêu thích, một cuốn sách đem lại trí tuệ, một buổi nói chuyện, đi lau nhà, dọn dẹp… Nói chung là phải có một cái gì đó vì nó dựa trên một giả thuyết rằng tự thân mình thì chưa đầy đủ. Trong khi ngược lai, đích thực của im lặng, bình yên là nghĩ rằng, biết chắc tự mình là đủ. Trong mình có tất cả rồi nên không cần thêm một cái gì nữa. Một mình mình là cả thế giới.
Im lặng chính là sự kết nối với chính bản thân. Khi bạn hiểu cái tôi, gần cái tôi của bạn thì không bao giờ bạn cảm thấy bất an. Chỉ khi mình cảm thấy xốn xang, lòng mình không tĩnh, dường như có gì đang diễn ra mà mình không kiểm soát được, nó nằm ngoài tầm của mình. Khi đó bạn sẽ cảm thấy nôn nao, bấn loạn, xung đột.
Bí quyết của sự im lặng, tức là giờ nào việc nấy, tập trung chú mục focus vào duy nhất việc đó thôi. Hầu như toàn bộ tâm trí của mình đặt để trong sự vật đó. Sự tập trung cao độ, vì khi bạn tập trung thì người ta có cảm giác bạn lắng nghe người khác. Bạn không thể thực sự lắng nghe người khác nói khi trong đầu bạn có nhiều suy nghĩ, bạn chỉ nghe âm thanh thôi, không nắm bắt được ý nghĩa sâu xa.
Sự yên lặng của bạn có một năng lượng khủng khiếp, một ảnh hưởng rất ghê gớm, ảnh hưởng thật sự đến người ngồi trước mặt mình. Nếu thật sự yên lặng có chú ý thì năng lượng đó thường là năng lượng tích cực, nó mang tính quan tâm, chăm sóc, chữa lành người khác. Đó là sự yên lặng hùng tráng.
Nền văn hóa của chúng ta rất khó để tìm ra sự yên lặng. Chúng ta phải đánh đổi rất nhiều thứ để chống lại nỗi sợ sự yên lặng. Chúng ta rất sợ sự yên lặng. Xung quanh chúng ta thường xuyên phải ồn ào, ồn ào bằng những mỹ từ như âm nhạc, công việc, ồn ào bằng những điều mà mình cho là tốt như suy nghĩ điều này, điều nọ, gặp gỡ người khác, buôn dưa lê với bạn, làm tất cả những gì mình cho là cần phải làm, miễn là tránh cho mình cảm giác phải đối diện và sống với chính mình, sống với thế giới nội tâm của mình. Hầu như mình có thời gian để làm mọi thứ nhưng lại không có thời gian để sống với nội tâm của chính mình, cảm giác xa lạ với chính mình.
Hãy cố gắng hiểu động cơ sâu xa gì khiến mình cảm thấy bồn chồn, lo lắng, bất an khi ngồi im lặng. Tìm ra cái đó và nhận ra cái đó trong người mình như thế nào. Thỉnh thoảng mình nên bắt chộp được những lúc mà mình phân tâm. Ví dụ, lúc này, hình như mình đang nghĩ lơ đãng, mình chỉ ghi nhận nó thôi chứ mình không nói là mình xấu xa, không nên đánh giá mình (là đứa lúc nào cũng nghĩ lung tung). Thay vì thế, bạn chỉ nói là bạn đang quan sát và ghi nhận. Hồi nãy cách đây 5 phút mình đã nghĩ rất nhiều ý tưởng. Ví dụ, mình đã nghĩ ba ý khác nhau. Chính quá trình theo dõi mình như vậy khiến mình trở nên nhạy cảm hơn đối với những suy nghĩ và những lúc mình phân tâm, đó là cách để đưa ý nghĩ của mình trở lại bình thường, rất nhẹ nhàng và không căng thẳng. Một trong những lý do khiến mình quen suy nghĩ lung tung là do tính củng cố (quen rồi) và hay nhất là phải tập lại. Các ý nghĩ sẽ đến và đi như ý muốn vì nó là khách. Đến một lúc nào đó bạn sẽ chủ động biết mình chuẩn bị nghĩ gì, nhạy bén hơn trong tâm trí.
TPNT