Tại sao ta không nên âm thầm chịu đựng sự thiếu vắng cái chạm trong tình yêu

tai-sao-ta-khong-nen-am-tham-chiu-dung-su-thieu-vang-cai-cham-trong-tinh-yeu

Chúng ta đang sống trong một thời đại mà những nỗi đau tưởng chừng nhỏ bé cũng được soi chiếu rõ ràng hơn.

Chúng ta đang sống trong một thời đại mà những nỗi đau tưởng chừng nhỏ bé cũng được soi chiếu rõ ràng hơn. Xã hội ngày càng sẵn sàng công nhận những tổn thương từng bị coi là riêng tư hay không đáng kể, trao cho chúng tiếng nói và sự thừa nhận xứng đáng.

Trong bối cảnh ấy, ta cần nhìn nhận một nỗi đau thật sự sâu sắc có thể diễn ra trong các mối quan hệ lâu dài: đó là khi sự đụng chạm giữa hai người dần biến mất. Một người cố nắm lấy tay người kia, hay vuốt ve nhẹ lên vai, lên eo – nhưng lại nhận về sự hờ hững, không phản hồi, thậm chí là một cái xoay người né tránh.

© Flickr/Lisa Williams

Ở đây, ta không bàn đến vấn đề hiển nhiên và thường được nhắc đến hơn – sự thiếu vắng tình dục (dù điều này cũng có thể đi cùng). Điều đang nói đến là một nỗi đau dai dẳng, có thể còn nghiêm trọng hơn: khi cơ thể của người bạn đời bỗng trở nên lạnh nhạt, xa cách, hoặc hoàn toàn không còn hứng thú với những đụng chạm thân mật.

Chúng ta đều hiểu cảm giác khó xử thế nào khi bị từ chối trong lần đầu gặp gỡ. Ở cấp độ xã hội, người ta đã quen với việc thừa nhận nỗi đau từ một cú chối từ vụng về trong một buổi hẹn hò. Nhưng trong những mối quan hệ đã lâu dài, sự cô đơn và tổn thương từ một bàn tay không được nắm lấy cũng đau đớn không kém. Chỉ khác là ở đây, nó còn khó nói ra hơn, và cũng nhục nhã hơn nếu ta muốn lên tiếng.

Điều khó hiểu là, người lạnh nhạt, né tránh ta – bàn tay rời rạc, vô hồn trong tay ta – lại chính là người mà ta đã từng trao gửi cả trái tim, cùng đứng tên trên khoản vay thế chấp, và từng nghĩ rằng sẽ đồng hành với ta đến cuối đời.

© Flickr/Kalle Gustafsson

Chỉ một bàn tay bất động, buông lơi trong tay ta, cũng đủ để làm lung lay lòng tự tin, làm dấy lên bao nỗi bất an: liệu ta có đủ tốt, liệu ta đang bị lợi dụng, liệu ta đang dần bị chối bỏ? Và cũng chính vì nỗi đau ấy sâu sắc đến vậy, ta lại càng khó nói ra. Ta hoặc sẽ chọn cách im lặng chịu đựng, hoặc bộc lộ nỗi buồn qua những lời trách móc cay nghiệt, những câu nói mỉa mai. Ta không đủ can đảm để đối diện với cảm xúc của chính mình đủ lâu, để rồi chia sẻ chúng một cách chân thành với người bạn đời.

Ta thấy mình không thể nào gom đủ sự tự tin và tin tưởng bản thân để nói: “Tối qua anh không nắm tay em sau bữa tối. Anh chưa bao giờ chạm vào em một cách tự nhiên, và điều đó đang khiến em phát điên dần từng ngày.” Nỗi tổn thương này không có chỗ trong biểu đồ những nỗi đau được xã hội thừa nhận. Nó không được trao ngôn ngữ, không được gắn quyền để lên tiếng.

Nhưng chúng ta cần, bất chấp mọi bất an, giữ vững niềm tin vào cảm xúc của mình. Một bàn tay hờ hững, sự thiếu vắng đụng chạm, chính là một vấn đề nghiêm trọng như ta cảm nhận. Khao khát được nắm tay, được cảm nhận sự hiện diện từ cơ thể người mình yêu, là một nhu cầu sâu sắc, gắn liền với cách ta chấp nhận và yêu thương chính mình. Chúng ta không nên tự làm tăng thêm đau khổ bằng việc nghĩ rằng mình không được phép cảm thấy, không được phép chia sẻ điều này.

Rồi khi đủ bình tĩnh, ta hãy thử cầm lấy tay người ấy, lần này với sự tự tin mới mẻ, và nói rằng: “Cái sự rụt tay hay hờ hững mà em cảm nhận mỗi lần chạm vào anh thật sự là một vấn đề lớn đối với em. Em không thể chỉ xem nhẹ điều mà anh gọi là ‘chuyện đụng chạm vặt vãnh’ này, bởi chính nó là một phần lý do em cần tình yêu này. Nó quan trọng với em như bất kỳ điều gì khác, và nếu anh thực sự quan tâm đến em, đến mối quan hệ của chúng ta, thì anh cần hiểu rằng điều này khiến em đau lòng đến mức nào.”

Chúng ta cần dũng cảm để nhận ra rằng những điều tưởng chừng nhỏ bé lại không hề nhỏ. Nó có thể chính là cách ta cảm nhận tình yêu – và cũng là cách ta nhận ra khi tình yêu bắt đầu phai nhạt.

Nguồn: WHY WE SHOULD NOT SILENTLY SUFFER FROM A LACK OF TOUCH IN LOVE – The School Of Life

menu
menu