Về thất bại và thành công trong cuộc chơi danh vọng

ve-that-bai-va-thanh-cong-trong-cuoc-choi-danh-vong

Chúng ta thường không nghĩ sự từ bỏ là một đức tính – bởi nó nghe giống như thất bại.

Andrew Ridgeley gần đây đã bước sang tuổi 50. Vào giữa thập niên 1980, anh từng là một nửa của bộ đôi nhạc pop thành công nhất thế giới – Wham!. Cùng với người bạn thân George Michael, Andrew đã chinh phục các bảng xếp hạng tại Anh và Mỹ.

Sau khi nhóm tan rã, anh thử sức với diễn xuất, đua xe, và sự nghiệp solo, nhưng chẳng điều gì thực sự để lại dấu ấn. Hiện tại, Andrew sống trong một trang trại cũ ở vùng hẻo lánh Cornwall cùng bạn đời lâu năm Keren Woodward – cựu thành viên nhóm nhạc nữ Bananarama. Anh chơi golf, ghé quán rượu địa phương, và lo lắng về việc nước thải bị xả ra biển. Nhìn Andrew bây giờ, người ta có thể nhầm anh với một nhân viên kế toán hoặc chủ một công ty xi măng ăn nên làm ra nào đó.

Vì thế, không khó để nghĩ rằng Andrew là một kẻ thất bại. Anh đã rơi khỏi ánh hào quang sân khấu, là “người từng nổi tiếng”. Anh đã bị lãng quên, đã chấp nhận sự già đi. Trong khi đó, George Michael tiếp tục sự nghiệp solo rực rỡ, kiếm được khối tài sản khổng lồ và vẫn luôn là tâm điểm chú ý của công chúng. George không ngừng chinh phục người hâm mộ và dành nhiều công sức để chăm chút hàng lông mày của mình sao cho thật hoàn hảo.

Nhưng thực tế, chính Andrew mới là người thực sự thành công. Và thành công của anh không chỉ là câu chuyện riêng của cá nhân anh – nó là một bài học sâu sắc mà thế giới hiện đại cần hiểu.

Thành công của Andrew hoàn toàn trái ngược với hình ảnh mà anh từng đại diện. Anh từng đứng ở trung tâm của một cái nhìn đầy mê hoặc về cuộc sống – như một người rao giảng tín ngưỡng qua âm nhạc. Nhạc pop thập niên 80 mang đến những ý tưởng vô cùng hấp dẫn về tình dục, các mối quan hệ, đời sống gia đình, công việc và phong cách cá nhân. Nó nói rằng chẳng điều gì nên ngăn cản bạn tận hưởng niềm vui. Nếu ai đó bảo bạn phải nghiêm túc, phải làm việc chăm chỉ, phải nghĩ đến người khác, phải cảm thấy hối lỗi hay lo lắng cho tương lai – hãy phớt lờ họ. Họ chỉ là những kẻ bảo thủ không hiểu cuộc sống thực sự là gì.

Đó là một quan điểm sống đầy cám dỗ. Nó phản ánh chính xác cảm giác “đúng đắn” trong những khoảnh khắc hưng phấn cao độ, nhưng đồng thời cũng chống lại bất cứ điều gì mang lại sự nhàm chán, thất vọng hay khó chịu.

Những tư tưởng ấy rất thành công, nhưng chúng cũng là một thảm họa. Vấn đề là, chúng chỉ hiệu quả trong những đợt bùng nổ ngắn ngủi. Cuộc sống không thể thực sự được sống theo cách đó. Đây chính là điều mà Andrew đã khám phá ra – và vì thế, anh trở nên quan trọng. Andrew không phải một kẻ ngoài cuộc nhìn vào và chỉ trích những điều mà người khác yêu thích. Anh là người đã từng ở đó, đã từng trải nghiệm tất cả. Anh biết rõ sức hấp dẫn của nó lớn đến mức nào. Vì vậy, ta có thể tin khi anh quay lưng lại với nó.

Chúng ta thường không nghĩ sự từ bỏ là một đức tính – bởi nó nghe giống như thất bại. Nhưng thực chất, từ bỏ là việc nhận ra rằng những điều lớn lao trong cuộc sống – như một mối quan hệ ổn định, hay một cảm giác tự trọng vững vàng – đòi hỏi ta phải hy sinh một phần sự phấn khích.

Triết lý của nhạc pop thật nguy hiểm bởi nó giả vờ rằng sự phấn khích chính là con đường dẫn đến hạnh phúc. Nó khiến tình dục thoáng qua trông thật tuyệt vời, khiến những bữa tiệc hậu trường trở thành đỉnh cao của đời sống xã hội. Đây là sự tiếp nối của triết lý lãng mạn: khoảnh khắc ngất ngây là tất cả những gì quan trọng. Trong khi đó, từ bỏ lại dạy ta rằng, thật đáng buồn, sự phấn khích nhất thời thường là kẻ thù của những điều ta thực sự mong muốn.

Thành công trong quá khứ của Andrew – với vai trò một ca sĩ và nhạc sĩ – đã giúp anh có cuộc sống thoải mái theo tiêu chuẩn thông thường. Tuy nhiên, anh lẽ ra đã có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa, nếu anh thực sự nhắm đến việc tiếp tục sống trong ánh hào quang danh vọng. Điều này nghe có vẻ nhỏ nhặt, nhưng thế giới vận hành phần lớn dựa trên tham vọng không ngừng của con người về tiền bạc và địa vị. Điều mà Andrew làm, vì thế, là giúp chúng ta định nghĩa lại khái niệm “đủ” – rằng đôi khi, ta hoàn toàn có thể dừng lại, hài lòng với những gì mình có, ngay cả khi có khả năng để có thêm nhiều hơn nữa. Đổi lại, ta giữ được các mối quan hệ, sức khỏe, và sự bình yên trong gia đình.

Ta dễ nghĩ rằng nhạc pop chẳng ảnh hưởng mấy đến cuộc sống – chỉ cần mọi người thích là được, nó chỉ là một thú vui thôi. Nhưng âm nhạc chính là một trong những ảnh hưởng lớn nhất định hình văn hóa. Những bài hát lắng sâu vào tâm trí, mang theo các ý tưởng và dần dần định hình cách ta đánh giá bản thân cũng như những mục tiêu trong đời.

Cuộc đời Andrew Ridgeley xứng đáng được công nhận rộng rãi. Đó là một trong những câu chuyện ngụ ngôn đạo đức đáng chú ý của thời đại. Đó là hành trình chuộc lỗi của một người đàn ông – từ kẻ đi tìm kiếm sự hưng phấn ích kỷ và cuồng loạn, đến một người trưởng thành thực sự. Nhưng đây không chỉ là câu chuyện của riêng anh. Nó chỉ cho ta thấy điều mà cả xã hội cần làm. Ta đang sống trong một xã hội kiểu Wham! – và đã đến lúc cần chuyển về một “Cornwall” nào đó trong tâm hồn mình.

Chỉ có một điều nữa Andrew có thể làm: đó là viết những bài hát thật cuốn hút về cuộc sống giản dị hiện tại của mình – về những nỗi đau đời thường, những khát khao bình dị, sự hòa giải với thực tế xen lẫn đôi chút ước mơ lãng mạn. Hoặc có lẽ anh chỉ cần khuyên ta nên lắng nghe London Grammar, những người đã hiểu ra điều này từ rất lâu.

Nguồn: ON FAILURE AND SUCCESS IN THE GAME OF FAME - The School Of Life

menu
menu