Vì sao đôi khi ta (thầm) mong người thân yêu ra đi?

Thật xấu hổ — thậm chí kinh hoàng — khi phải thừa nhận điều này, nhưng đôi lúc, ta chợt mơ màng về một viễn cảnh khủng khiếp xảy ra với người thân yêu.
Thật xấu hổ — thậm chí kinh hoàng — khi phải thừa nhận điều này, nhưng đôi lúc, ta chợt mơ màng về một viễn cảnh khủng khiếp xảy ra với người thân yêu. Trong góc khuất thầm kín nhất của tâm trí, ta có thể thoáng nghĩ rằng, nếu một người bạn đời hay người thân trong gia đình đột nhiên biến mất khỏi thế gian này, có lẽ đó sẽ là một sự giải thoát khổng lồ. Họ có thể bị tai nạn trên đường, chiếc máy bay họ đi có thể rơi, hoặc họ mắc một căn bệnh hiếm gặp và ra đi nhanh chóng mà không hề đau đớn.
Tất nhiên, điều đó sẽ rất buồn, nhưng đồng thời, theo một cách nào đó, cũng là một sự nhẹ nhõm không tưởng. Nhưng ngay khi ý nghĩ ấy vừa lóe lên, ta lập tức gạt bỏ nó đi trong hoảng sợ—và rồi bị dằn vặt bởi cảm giác tội lỗi ghê gớm.
Tuy nhiên, để nhìn nhận lại những tưởng tượng rùng rợn này một cách đúng đắn, điều đầu tiên ta cần nhớ là ta chẳng bao giờ thực sự biết được những gì đang diễn ra trong tâm trí của người khác. Ta nhận thức rất rõ về những ý nghĩ đen tối của mình, nhưng lại hiếm khi được nghe về những suy nghĩ tương tự từ người khác. Chính vì thế, ta có xu hướng cho rằng những điều này hiếm hoi hơn thực tế rất nhiều. Nhưng sự thật là, những tưởng tượng u ám ấy lại vô cùng phổ biến. Các nhà trị liệu, những người có cơ hội lắng nghe những góc khuất sâu kín nhất của tâm hồn con người, chưa bao giờ thấy ngạc nhiên khi một thân chủ tử tế, khôn ngoan, đáng mến, chợt bộc bạch rằng họ từng thoáng mong người mình yêu thương biến mất.
Việc gắn bó với ai đó không thể nào tránh khỏi sự "mâu thuẫn cảm xúc" — một trạng thái mà các nhà tâm lý học thường nhắc đến. Đó là sự đan xen giữa những cảm xúc vừa sâu đậm vừa đối lập — yêu thương nhưng cũng oán giận, trìu mến nhưng cũng giận dữ, gắn bó nhưng cũng chán chường. Khi ai đó có một vị trí quá lớn trong cuộc sống của ta, khi họ nắm trong tay quyền lực cảm xúc đối với ta, khi ta mang trên vai một món nợ tình cảm quá lớn đối với họ, ta vừa tôn thờ họ, nhưng cũng có lúc vô cùng bức bối. Họ có thể làm ta tổn thương theo cách mà chẳng ai khác có thể. Họ biết rõ điểm yếu của ta. Họ có thể làm ta say mê, nhưng cũng có thể khiến ta kiệt sức.
Dĩ nhiên, ta sẽ chẳng bao giờ thực sự hành động. Ta thậm chí còn chẳng có bất kỳ bước chuẩn bị nào — không đời nào ta mua thuốc độc hay rủ họ đi dạo trên vách đá vào một buổi tối giông bão. Nhưng ngay cả vậy, đôi khi, những tưởng tượng kỳ quặc ấy vẫn mang đến một chút cảm giác giải tỏa.
Bởi vì, suy cho cùng, những tưởng tượng không phải là kế hoạch hành động. Chúng không phản ánh giá trị thực sự hay ý định thật sự của ta. Chúng chỉ là những lối thoát tạm thời trước những cảm xúc quá mạnh mẽ. Ta tưởng tượng về sự ra đi của một người thân yêu không phải vì ta thực sự mong điều đó xảy ra, mà bởi vì mối quan hệ này quá lớn, quá sâu, và đôi khi, quá khó khăn. Thật trớ trêu, nhưng chính những ý nghĩ đen tối đó lại là một dạng tôn vinh kỳ lạ đối với sự gắn bó giữa ta và họ. Cảm giác tội lỗi không phải là dấu hiệu của sự độc ác, mà là minh chứng cho thấy, dù có những mâu thuẫn và thất vọng không thể tránh khỏi, ta vẫn yêu thương họ rất nhiều.
Và may thay, rất có thể, người thân yêu của ta cũng từng có những tưởng tượng tương tự về ta, và họ cũng thấy hổ thẹn, day dứt, y hệt như ta mà thôi. Nhưng đó chẳng phải là dấu hiệu của sự tàn nhẫn hay quái dị, mà chỉ đơn giản là một nét tinh tế đầy bất ngờ trong bản chất phức tạp của tình yêu.
Nguồn: WHY WE (SOMETIMES) HOPE THE PEOPLE WE LOVE MIGHT DIE | The School of Life