3 lợi ích bất ngờ của hôn nhân

3-loi-ich-bat-ngo-cua-hon-nhan

Cam Kết Giải Phóng Năng Lượng Tinh Thần Và Cảm Xúc Cho Những Điều Thực Sự Quan Trọng

Hồi còn trẻ trâu, tôi đúng chuẩn "tay chơi" chính hiệu. Tôi bỏ ra không biết bao nhiêu công sức chỉ để lên giường với càng nhiều cô càng tốt. Thật không may, cái trò đó một thời còn là phần không thể thiếu trong cách tôi nhìn nhận bản thân — và tất nhiên, nó chẳng lành mạnh chút nào.

Tôi chính là cái gã trong điện thoại lưu bốn cô tên Lauren, nhắn tin loạn cả lên rồi chẳng nhớ nổi mình vừa tán tỉnh cô nào, gửi nhầm lời yêu thương cho cô nào. Nhưng kệ đi, vì lúc nào chẳng có một Lauren mới đang chờ sẵn ở góc phố kế bên.

Cuộc sống ấy thì vui đấy, hào nhoáng đấy, nhưng cũng nông cạn đến thảm hại, và ngoài việc bơm phồng cái tôi lên, nó thực ra chẳng có nghĩa lý gì.

Cái sự cuồng nhiệt với "thằng nhỏ" thực ra chỉ là phần nổi của tảng băng mang tên: nỗi sợ hãi tận sâu thẳm với sự thân mật và ràng buộc. Nói thẳng ra, tôi sợ chết khiếp cái viễn cảnh để ai đó tiến quá gần mình. Thế nên thay vì tìm kiếm một tình yêu đích thực thông qua những mối quan hệ chất lượng, tôi lại lao đầu đi tích góp số lượng.

Hệ quả tất yếu là suốt bao năm trời, tôi bày ra cả đống lý lẽ để biện minh cho lối sống của mình: Hôn nhân là thứ lỗi thời. Đàn ông đàn bà sinh ra đã mang trong mình gen lăng nhăng. Ngoại tình là chuyện không tránh khỏi, và cam kết trọn đời chỉ như tự nhốt mình vào chiếc lồng thủy tinh đẹp đẽ mà ngột ngạt.

Tôi viện đủ thứ lý thuyết ra để củng cố niềm tin ấy. Tôi đọc ngấu nghiến sinh học, nhân học, giới tính học. Thậm chí, khoảng năm năm trước, tôi còn hì hụi viết vài bài blog chắp vá, lảm nhảm về việc liệu thế hệ chúng tôi có phải là những người đầu tiên phá vỡ xiềng xích của chế độ một vợ một chồng, liệu hôn nhân có còn hợp thời hay tôi có đủ sức "neo đậu" cả đời bên một người hay không.

(Mấy bài đó giờ bay màu rồi, và tin tôi đi, như thế là quá may mắn.)

Ấy vậy mà giờ đây, tôi đang ngồi đây. Đã có vợ. Và cảm thấy vô cùng, vô cùng hạnh phúc. Thế chuyện quái gì đã xảy ra vậy?

À, cũng nhiều thứ lắm. Trước tiên, tôi gặp đúng người. Nhưng quan trọng hơn, tôi lớn lên. Tôi nhận ra rằng, việc "thằng nhỏ" ướt át hay không chẳng hề định nghĩa giá trị con người tôi (cũng chẳng chứng minh tôi "đàn ông" hơn ai). Và khi tôi bắt đầu dịu lại, buông bớt nỗi sợ hãi, tôi cũng lần đầu tiên khám phá ra những điều kỳ diệu, những niềm vui bất ngờ của việc gắn bó trọn đời với một người — những điều mà trước đây tôi chưa từng nghĩ tới, cũng chưa từng thấy ai nói đến.

1. Cam Kết Giải Phóng Năng Lượng Tinh Thần Và Cảm Xúc Cho Những Điều Thực Sự Quan Trọng

Nhìn lại, tôi nhận ra mình từng tiêu tốn một lượng thời gian và năng lượng khủng khiếp vào những chuyện sau đây:

  • Người ta nghĩ gì về tôi? Mấy cô nàng kia có thấy tôi hấp dẫn không?
  • Tôi phải làm gì để khiến họ mê mẩn tôi hơn?
  • Lên kế hoạch hẹn hò với các cô mà tôi đang để ý.
  • Lo lắng xem mình trông có đủ thu hút vào lúc này hay trong hoàn cảnh kia không.
  • Nghĩ ngợi vẩn vơ về "mối quan hệ này rồi sẽ đi đến đâu".
  • Khi nào thì được "hành sự"? Lần cuối cùng là bao giờ? Có phải mình đang thảm hại không vì đã lâu không "được" hay sắp tới cũng sẽ ế dài dài?
  • Làm sao để gặp thêm nhiều cô nữa? Gặp ở đâu? Nên nhắm tới kiểu người như thế nào?

Vợ tôi đã từng vài lần nhận xét rằng, tôi "thay đổi hẳn" kể từ lúc ngỏ lời cầu hôn cô ấy vào năm 2015. Và tôi nghĩ, đây chính là lý do. Khi tôi ra quyết định ấy, khi tôi nói ra cam kết một cách rõ ràng, rằng đây sẽ là mãi mãi, bộ não tôi cũng ngộ ra rằng: từ nay về sau, nó sẽ không còn phải bận tâm đến cái danh sách dài lê thê phía trên nữa.

Và bạn biết không, trước đó, cái danh sách ấy chiếm gần hết bộ nhớ vận hành của tôi. Chẳng khác nào cái máy tính cũ lúc nào cũng kêu gào vì tải quá nhiều ứng dụng cùng lúc. Là dân độc thân, tôi cũng từng có những giai đoạn ám ảnh tột độ, phân tích từng tin nhắn, vắt óc suy đoán từng câu nói, mất hàng giờ liền để mơ mộng về những "nếu như" và "giá mà".

Rồi bỗng một ngày, tất cả những nỗi lo ấy biến mất sạch sành sanh. Tôi không còn phải lăn tăn bất cứ chuyện nào trong số đó nữa. Và trời ơi, cảm giác ấy tự do biết bao! Tôi được thảnh thơi để bận lòng về những thứ thực sự quan trọng trong đời — như công việc chẳng hạn. Ngoài ra, tôi còn tìm lại được những sở thích cũ, và thậm chí khám phá ra cả những thú vui mới nhờ vào quỹ thời gian rộng thênh thang.

Tôi đọc nhiều sách hơn. Tôi uống ít rượu lại. Cuộc đời, nói không ngoa, đang tuyệt vời hơn bao giờ hết.

2. Có Một Người Bạn Đời Ổn Định Khiến Bạn Làm Việc Năng Suất Hơn Gấp Bội

Tôi thú thật luôn: tôi không biết tự lo cho cái bụng mình. Thiệt tình. Chuyện này đeo đẳng tôi suốt từ khi bước vào tuổi trưởng thành. Cứ thả tôi vào bếp là y như rằng tôi đứng đó ngơ ngác, vô dụng chẳng khác nào một người điếc bị lạc giữa buổi hòa nhạc — chỉ biết trân trân nhìn chằm chằm mọi thứ và cảm thấy bất lực hết sức.

Thành ra, mỗi tuần, tôi tốn không biết bao nhiêu tiếng đồng hồ chỉ để vật lộn với câu hỏi "hôm nay ăn gì?", và kết cục thì cứ toàn nhét mấy thứ linh tinh, chẳng tốt lành gì vào bụng.

Sự thật là, một khi bạn đã quyết định gắn bó đời mình với một người khác, hai người sẽ trở thành một đội. Những việc bạn vụng về, người kia sẽ đỡ đần, và ngược lại. Vợ tôi đã giúp tôi trở nên khỏe mạnh hơn, tỉnh táo hơn và làm việc hiệu quả hơn, chỉ đơn giản vì cô ấy rành rẽ nhiều kỹ năng sống mà tôi dốt đặc, cũng giống như tôi có thể gánh giúp cô ấy những việc mà cô ấy không giỏi. Nói không ngoa, chúng tôi thực sự đang cùng nhau trở thành những phiên bản tốt đẹp hơn của chính mình.

Và giờ thì, tôi được ăn uống tử tế mỗi ngày... mà tin tôi đi, điều đó đáng giá hơn bạn tưởng rất nhiều.

3. Giá Trị Tâm Lý Của Việc Cùng Nhau Viết Chung Một Lịch Sử

Ở tuổi hai mấy, tôi đã dành gần bốn năm trời lang bạt khắp thế giới một mình. Tôi có rất nhiều trải nghiệm tuyệt vời, nhưng rốt cuộc, khi mọi chuyện kết thúc, tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác rằng tất cả những điều ấy, suy cho cùng, cũng khá vô nghĩa. Hồi đó, tôi thậm chí còn viết hẳn một bài về cảm giác trống rỗng ấy.

Khi tôi bắt đầu hẹn hò với vợ mình, cô ấy đã nghỉ việc, rồi cùng tôi rong ruổi khắp thế giới gần hai năm trời. Và dù việc đi du lịch với cô ấy, theo nhiều cách, vất vả hơn, rối rắm hơn nhiều so với đi một mình, nhưng những trải nghiệm mà chúng tôi cùng nhau trải qua lại có sức nặng hơn hẳn trong ký ức tôi, chỉ đơn giản vì chúng tôi đã sống nó cùng nhau. Tự mình đến thăm Vạn Lý Trường Thành thì cũng hay đấy. Nhưng theo thời gian, thứ còn sót lại chỉ là vài tấm ảnh và đôi ba ký ức mơ hồ, nhạt nhòa. Giống như một cái ô trống trong danh sách "phải làm" được đánh dấu, mà vẫn thấy trống rỗng thế nào ấy.

Chỉ khi bạn có ai đó cùng chia sẻ những khoảnh khắc ấy, ký ức mới thực sự thấm đẫm một tầng ý nghĩa sâu sắc hơn.

Và điều tuyệt diệu nhất là, giá trị của những ký ức ấy chỉ càng lúc càng lớn theo năm tháng. Ai cũng biết, để có được một người bạn tri kỷ suốt đời đâu phải dễ. Hiếm lắm mới có người đi cùng bạn năm năm, hay mười năm trời. Và bạn sẽ trân trọng họ, trân trọng cả góc nhìn mà họ mang lại. Trong một cam kết trọn đời, bạn đang tự xây dựng cho mình một câu chuyện chung với một người sẽ biết rõ từng ngóc ngách cuộc đời bạn, một người sẽ chứng kiến từ những thành công rực rỡ nhất cho đến những lần bạn té ngã ê chề nhất. Một người, vài chục năm sau, sẽ ngồi bên bạn, cùng phá lên cười về cái thời hai đứa còn trẻ trâu ba mươi tuổi, ngớ ngẩn tin rằng sự nghiệp đầu tiên kia sẽ thành công vang dội; một người sẽ lắng nghe bạn thổ lộ những điều tiếc nuối, những ước gì đời mình đã khác đi đôi chút, và vẫn yêu thương bạn nguyên vẹn như ngày đầu.

Đó là thứ quý giá vô ngần. Thứ mà bạn không thể tìm thấy ở đâu khác, cũng chẳng thể tự tạo ra bằng cách nào khác ngoài việc gắn bó với ai đó "cho đến tận lúc lìa đời". 

Nguồn: 3 Unexpected Benefits of Marriage | Mark Manson

menu
menu