Biết ơn những điều bé nhỏ

biet-on-nhung-dieu-be-nho

Tâm trí con người có một thói quen cố hữu: ghi nhớ cặn kẽ mọi điều chưa trọn vẹn trong đời, rồi mãi bận lòng với những thứ còn thiếu.

Tâm trí con người có một thói quen cố hữu: ghi nhớ cặn kẽ mọi điều chưa trọn vẹn trong đời, rồi mãi bận lòng với những thứ còn thiếu.

Nhưng rồi có những khoảnh khắc—sau bao khao khát, trăn trở—ta bỗng dừng lại và nhận ra những điều thật đáng kinh ngạc: những thứ vẫn nguyên vẹn, chưa hề vụn vỡ. Ngôi nhà lúc này sao mà ấm áp và đẹp đẽ. Cơ thể ta, dù không hoàn hảo, vẫn đang hoạt động ổn thỏa. Ánh nắng buổi chiều trải dài, mang đến một cảm giác yên bình khó tả. Đôi khi, lũ trẻ cũng biết dịu dàng. Người bạn đời, dù có những lúc làm ta muộn phiền, vẫn có những lúc rất rộng lượng. Thời tiết dạo này thật dễ chịu. Hôm qua, cả buổi tối ta đã thấy vui vẻ. Và lạ thay, ta lại đang cảm thấy thích công việc của mình.

Lòng biết ơn là một tâm trạng lớn dần theo năm tháng. Khi còn trẻ, hiếm ai thực sự thấy hạnh phúc chỉ vì một buổi tối yên tĩnh ở nhà, một tách trà nóng hay một buổi đi dạo trong rừng. Khi ấy, ta còn bận tâm đến những điều to lớn hơn: tình yêu lãng mạn, sự nghiệp rực rỡ, những biến chuyển vĩ đại của thế giới.

Nhưng theo thời gian, ta dần trở nên nhạy cảm hơn với những điều nhỏ bé. Những ước vọng lớn lao của thuở trước—có thể—đã tan vỡ ít nhiều, thậm chí là hoàn toàn. Ta đã nếm trải những khó khăn không thể hóa giải trong tình yêu. Ta đã đối diện khoảng cách giữa hoài bão và thực tế phũ phàng. Ta đã chứng kiến sự chậm chạp, đầy trở ngại của những đổi thay tích cực. Ta đã nhìn rõ sự ích kỷ, vụng về của bản thân, cũng như những điều tệ hại, điên rồ của con người.

Và rồi, những điều bé nhỏ không còn là những thứ vụn vặt làm ta phân tâm khỏi sứ mệnh lớn lao nữa. Chúng không còn là một sự chế nhạo tham vọng, mà trở thành một niềm vui giản dị giữa bộn bề phiền muộn, một điểm tựa nhỏ bé để ta gác lại âu lo, một khoảng lặng để ta thôi trách cứ chính mình. Ta học cách trân trọng một lát bánh mì giòn rụm, một cuộc gặp gỡ thân tình, một bồn nước nóng sau ngày dài, một buổi sáng mùa xuân trong trẻo—và trong thẳm sâu, ta hiểu rằng, đời có thể đã tệ hơn thế này rất nhiều, và rồi một ngày nào đó, có lẽ nó sẽ tệ hơn thật.

Nguồn: GRATITUDE FOR THE SMALL THINGS | The School Of Life 

menu
menu