Cai Nghiện Đã Giúp Thay Đổi Cuộc Đời Tôi Như Thế Nào?

cai-nghien-da-giup-thay-doi-cuoc-doi-toi-nhu-the-nao

"Khi làm những điều xuất phát từ tâm hồn, bạn sẽ cảm thấy một dòng chảy trong mình, và đó là dòng chảy của niềm vui sướng." ~ Rumi

Khi đứng trước cánh cửa của cơ sở cai nghiện kia, tôi dường như chẳng thể cảm nhận được điều gì ngoại trừ sự lo lắng và xấu hổ đang đè nặng trong mình. Vào khoảnh khắc đó, tôi đã tự hỏi giờ này ở ngoài kia, mọi người đang làm gì. Họ đã đối phó với cuộc sống như thế nào? Và tại sao tôi cứ để cho mọi thứ ngày càng tệ đi mà không thể tìm ra cách vực dậy chính mình?

Thật khó để thừa nhận vấn đề của bản thân. Tự nhận mình đã làm tê liệt mọi thứ trong một thời gian dài nghe có vẻ thật ngớ ngẩn. Nhưng chia sẻ điều đó với những người xung quanh thì lại khiến bạn có cảm giác không an toàn vì rất nhiều lý do, một trong số đó là việc bạn phải từ bỏ cơ chế đối phó đáng tin cậy nhất của mình.

Ở ngưỡng cửa đó, tôi cảm thấy như đang ở một nơi vô cùng xa lạ. Một mặt, tôi biết mình phải bỏ lại quá khứ sau lưng, và mặt khác, tôi không thể tưởng tượng được tương lai mình sẽ đi về đâu. Không ước mơ. Không kế hoạch. Tất cả những gì tôi có bây giờ là sự tuyệt vọng.

Điều đã dẫn tôi đến đây là một cuộc đấu tranh tàn khốc với rượu, một nhân tố đã gần như phá hủy toàn bộ cuộc đời tôi. Tôi đã dành nhiều năm để cố gắng đáp ứng kỳ vọng của mọi người và duy trì ảo tưởng về sự hoàn hảo để cảm thấy được yêu thương và chấp nhận. Tôi chưa bao giờ học cách cảm nhận cảm xúc của mình hoặc đối phó với những tình huống khó khăn theo những cách lành mạnh. Do đó, khi đối mặt với những cảm xúc và hoàn cảnh không thoải mái, tôi đã tê liệt cảm xúc của mình. Và giờ đây nó đã khiến tôi phải trả một cái giá rất đắt.

Công việc và các mối quan hệ thân thiết của tôi có sự cân bằng với nhau. Nhưng tôi không thể nhớ cảm giác trải nghiệm niềm vui là như thế nào, vì chúng ta sẽ không thể “tê liệt” một cách có chọn lọc. Khi muốn “tê liệt” một thứ, thì cũng có nghĩa là chúng ta sẽ phải “tê liệt” tất cả những thứ còn lại.

Ngoài ra, một điều khác nữa đã đưa tôi đến ngưỡng này là một giọng nói rất nhỏ và gần như không nghe được. Tôi nhận được một tin nhắn nói rằng tôi cần "trở về nhà", và "hãy tự làm, làm vì bản thân". Mặc dù vào thời điểm đó, tôi không hiểu tin nhắn đó có nghĩa là gì, nhưng tôi cảm giác được một niềm an ủi kỳ lạ, cùng một điều gì đó khiến tôi chú ý.

Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất khi phát hiện ra khả năng thích nghi của mình là việc cuối cùng, tôi đã có thể thành thật với chính mình. Tôi có thể chia sẻ việc tôi thực sự có vấn đề với rượu, rằng cuộc sống của tôi đang hỗn loạn, rằng tôi sợ hãi và cảm thấy tuyệt vọng. Được quan tâm và thấu hiểu có lẽ là món quà lớn nhất mà bất kỳ người nào cũng có thể nhận được.

Cơ sở đó có rất nhiều kiểu người khác nhau, nhưng tôi không có tư cách để đánh giá họ. Tôi chỉ nhìn thấy vẻ đẹp thô sơ, chân thực ở những người làm chủ cuộc sống của mình và luôn cố gắng tạo ra những thay đổi có ý nghĩa. Đây chính là sự thật về loài người. Đầy đau thương và khổ ải, nhưng cũng không thiếu sự hài hước, hiểu biết, và lòng trắc ẩn.

Chúng tôi có một lịch kiểm tra nước tiểu thường xuyên, bị hạn chế tiếp xúc với thế giới bên ngoài và tiếp cận với các vật sắc nhọn. Trong khi tôi cảm thấy vô cùng hạn chế về mặt thể chất, thì trái tim và tâm trí của tôi lại đang có được sự tự do mà chúng đã không có trong một thời gian dài. Thật buồn cười.

Tôi đã bắt đầu cảm thấy mọi thứ. Tôi cảm thấy vô cùng tức giận, xấu hổ, phẫn uất và sợ hãi. Tôi biết được rằng tôi đã tức giận vì rất nhiều thứ, bao gồm cả những lần bản thân đã tự thỏa hiệp để làm hài lòng người khác. Tôi vô cùng xấu hổ, xấu hổ và buồn vì cuộc sống của tôi đã đi vào vòng xoáy ngoài tầm kiểm soát. Tôi cũng đầy lo sợ vì tương lai của tôi không phải là thứ mà tôi có thể tưởng tượng ra.

Nhưng tôi cũng bắt đầu cảm thấy tự do và hy vọng, và chúng tôi đã có với nhau những trận cười vô cùng sảng khoái. (Những kẻ nghiện luôn làm những điều lố bịch!) Tôi bắt đầu biết trân trọng cảm xúc của mình, và hiểu rằng mình chỉ có thể kiểm soát chúng bằng cách lấn át chúng.

Tôi bắt đầu hiểu rằng khi tôi cảm thấy những cảm giác khó chịu này, tôi có thể vượt qua chúng. Và, một khi đã có những nỗi buồn, thì tôi cũng phải dành chỗ cho niềm vui, niềm hạnh phúc và rất nhiều sự biết ơn.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nói ra điều đó, nhưng sự phục hồi của tôi, như đã trở thành người thầy vĩ đại nhất đưa cuộc đời mình sang một trang mới. Khi tôi loại bỏ rượu, tôi có thể trở về nhà với. Tôi đã có thể làm hòa với cô ấy và thậm chí bắt đầu yêu cô ấy.

Tình yêu bản thân đến một cách chậm rãi. Nó khá xa lạ đối với tôi, nhưng cũng thật nhẹ nhàng. Nó cũng đầy sự hấp dẫn và hy vọng. Tôi có thể nhìn vào gương và thấy trong đó một đôi mắt với quầng thâm chất chứa đầy nỗi buồn đã trở thành một phần trong con người tôi. Tôi cảm thấy mình vẫn còn có thể “tái sinh” lại những điều khiến tôi cảm thấy mình vẫn còn sống. Tôi bắt đầu tự hỏi mình những câu hỏi như: Tôi thích điều gì ở bản thân? Những hoạt động và con người nào sẽ mang lại cho tôi niềm vui? Tôi muốn xuất hiện như thế nào trong cuộc sống của mình?

Tôi bắt đầu thấy rằng mình đã dành quá nhiều sức lực để trốn tránh cuộc sống của bản thân, làm tê liệt cảm xúc và cố gắng che giấu cơn nghiện của mình một cách tuyệt vọng. Tôi tự hỏi mình có thể làm được gì nếu sử dụng năng lượng đó để tạo ra một cuộc sống mà tôi thực sự thích thú. Tôi cũng quyết định rằng nếu có thể vượt qua tất cả những rắc rối này để xoay chuyển cuộc sống của mình, tôi muốn có một niềm hạnh phúc sâu sắc và tạo ra một cuộc sống mang lại cho tôi nhiều niềm vui.

Mỗi ngày, tôi bắt đầu đưa ra những lựa chọn từ những việc nhỏ nhất mà có thể giúp ích cho mình. Tôi bắt đầu chăm sóc bản thân. Cơ thể mà tôi đã tàn phá đó, tôi bắt đầu nuôi dưỡng, tưới nước cho nó, thay đổi và để nó nghỉ ngơi. Tôi hiểu ra rằng đây là một điều thực sự cần thiết, và tôi không chỉ nên lắng nghe mà còn có thể tin tưởng nó.

Tôi đã tìm kiếm sự giúp đỡ của các bác sĩ, nhà trị liệu, người chữa bệnh bằng năng lượng, các nhà lãnh đạo tâm linh và bất kỳ ai có thể giúp tôi khai quật mọi thứ mà tôi muốn giải tỏa - đó là cảm giác hụt ​​hẫng, là mối quan hệ không hạnh phúc, là sự lo lắng và cảm giác mất kết nối sâu sắc với bản thân - từ đó đưa tôi đến một tương lai đầy tươi sáng. Tôi chỉ quyết định đứng về phía mình, yêu bản thân mình nhiều hơn một chút, và tôi cũng không ngại thể thể hiện con người thật dù không mấy tốt đẹp của mình. Điều đó làm tôi cảm thấy tốt, tự do và đầy thú vị.

Đi cai nghiện là một trong những điều tốt nhất, nhưng cũng tồi tệ nhất mà tôi từng làm. Tồi tệ nhất vì nó giống như một bến đỗ cuối cùng. Tốt nhất vì nó đã hoàn toàn cứu tôi và là cánh cổng dẫn đến một tương lai mà tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được trong quá khứ. Phục hồi sau cơn nghiện là một món quà đáng kinh ngạc.

Nếu bạn nghĩ rằng việc đi cai nghiện thật tệ, thì việc bước vào thế giới thực một cách tỉnh táo cũng sẽ chẳng tốt hơn là bao. Đã từng có nhiều lần tôi nhớ ra tại sao tôi muốn thoát ra khỏi nơi này. Chúng ta đang sống trong một thế giới vô cùng khắc nghiệt, một thế giới không cho phép chúng ta lờ đi cảm xúc của mình. Thế nhưng, sống một cách lưu tâm, có ý thức và thực sự hạnh phúc không dành cho những người sở hữu một trái tim mong manh.

Sự khác biệt bây giờ là tôi đã bắt đầu chịu trách nhiệm về những lựa chọn của mình. Tiếng nói vang lên trong đầu tôi giống như lời thì thầm đó - nhẹ nhàng, khích lệ và từ bi. Tôi nhắc nhở bản thân rằng mình đang ngồi trên ghế lái trong chiếc xe của cuộc đời mình, và những lựa chọn đơn giản, có tâm mà tôi đưa ra trong mọi thời điểm đều có tác động sâu sắc và biến đổi theo thời gian. Cách tôi chăm sóc bản thân, cách tôi xuất hiện trên thế giới và tất cả những hành động có chủ đích của tôi đều có thể tạo ra một sự khác biệt rất lớn.

Tôi nhận ra rằng khi tôi nói “không” với rượu, tôi đang nói “có” với chính mình. Tôi đã nói “có” với sức khỏe và sức sống của mình. Tôi đã nói “có” với sức khỏe tinh thần, niềm vui và sự bình yêu của mình. Tôi cũng nói “có” với những người tôi yêu quý và cách sống mà tôi muốn tạo ra. Bây giờ tôi đang sống từ một nơi tôn kính kinh nghiệm của con người này. Bây giờ, tôi muốn ăn mừng vì nó, thưởng thức nó và tận hưởng nó.

Tất cả chúng ta đều có nguyên liệu thô trong cuộc sống của mình và điều quan trọng là chúng ta chọn làm gì với nó. Chúng ta có thể để quá khứ dày vò mình hoặc có thể đối mặt với nó, thừa nhận nó và chọn cách tạo ra một tương lai khác. Chúng ta có thể sống theo hướng này.

Giờ đây, tôi đã đặt sức khỏe của bản thân lên hàng đầu. Tôi cố gắng trải nghiệm những khoảnh khắc bằng niềm vui. Đối với tôi, điều này chỉ đơn giản như nghe một bản nhạc yêu thích, ra ngoài, mặc đồ với màu sắc mình yêu thích. Nó cũng có thể là làm những việc mang lại niềm vui cho tâm trí, cơ thể và tinh thần của bản thân; có thể kể đến những việc như yoga, thiền, viết nhật ký, ngủ một giấc ngon lành và uống nhiều nước. Tôi cũng chắc chắn rằng những người đến với mình là người tốt. Tôi tin rằng niềm vui là một sự lựa chọn, và chúng ta cần mở rộng trái tim và tâm trí của mình để đón nhận nó.

Phục hồi là điều có thể, và niềm vui cũng vậy.

------------

Tác giả: Adrienne Enns

Link bài gốc: The Profound Joy That’s Possible on the Other Side of Addiction

Dịch giả: Hải My - ToMo - Learn Something New 

menu
menu