Đem cơn giận trở về đúng nơi nó thuộc về

Ai – thực sự là ai – là người lái chiếc xe phía trước đang lề mề đến mức khiêu khích?
Ai – thực sự là ai – là người lái chiếc xe phía trước đang lề mề đến mức khiêu khích? Ai là nhân viên lễ tân giả vờ không tìm thấy thông tin đặt phòng của bạn? Ai là chiếc máy điều hòa cứ phát ra tiếng lách cách cao vút? Ai là chiếc máy in bị kẹt giấy ngay trước cuộc họp? Ai là người phục vụ đặt bạn ngồi cạnh chiếc bàn gần nhà vệ sinh bốc mùi? Ai là chiếc quần với vết bẩn xuất hiện chẳng biết từ đâu? Ai là ngân hàng cứ đòi bạn một mật khẩu đã mất để thực hiện giao dịch mà bạn chẳng hề muốn làm? Ai là tất cả những con người, đồ vật đang âm mưu làm cản trở, thất vọng và hạ thấp bạn khi bạn cố gắng vượt qua một thế giới đầy rẫy hỗn loạn, chống đối và hạ nhục?
Ở một mức độ nào đó, những kẻ này – dường như – là những kẻ thù thâm hiểm. Họ dường như biết quá rõ về bạn, rồi đi đến kết luận rằng bạn phải trả giá cho tội lỗi không thể tha thứ của mình. Nhưng nếu bình tĩnh và nhìn nhận một cách chân thật hơn, những kẻ đó thực ra là những hình bóng đơn giản và giới hạn, những người mà bạn chưa bao giờ đủ bình tâm hay đủ yêu thương chính mình để đối mặt.
Photo by Ashwini Chaudhary on Unsplash
Khi bạn cảm thấy mệt mỏi, bị áp bức, khi bạn tức giận và tràn ngập sự nhục nhã, những xúc phạm dường như đến từ mọi ngóc ngách. Nhưng nguyên nhân thực sự của nỗi đau lại nằm sâu bên trong: ở một người cha chưa bao giờ lắng nghe bạn, một người mẹ từng chế nhạo bạn, một người bà ra đi vào đúng khoảnh khắc tồi tệ nhất, một người yêu không quan tâm, một ngôi trường chẳng hề để tâm, và những người bạn không bao giờ xuất hiện. Đó là lý do tại sao cơn giận của bạn trở nên dữ dội khi ở trên taxi, tại quầy vé sân bay, với ngân hàng hay người thợ sửa ống nước. Bạn đang hét lên với những ký ức về sự thờ ơ, lạnh lùng và ruồng bỏ mà bạn chưa từng tìm cách nhận diện hay đối mặt; những điều bạn không hiểu được và cũng chẳng biết làm sao để thoát khỏi cái bóng của chúng.
Thế nhưng, nếu muốn tránh làm tổn thương bản thân mình thêm nữa, bạn cần phải cắt đứt mối dây ngầm bên trong ấy – và rút phích cắm cơn giận bị tổn thương của mình ra khỏi thực tại bận rộn nhưng hầu như vô tội này.
Tất cả những con người, sự việc đó không như bạn vẫn tưởng. Chiếc xe phía trước – suy cho cùng – chỉ là một chiếc xe phía trước. Người lái không biết gì về câu chuyện cuộc đời bạn, cũng chẳng thể cảm nhận được nỗi đau bạn từng phải chịu đựng. Họ không biết bạn đã bị nói năng và đối xử tàn nhẫn ra sao, họ không có ý định làm sâu thêm vết thương lòng bạn hay nhắc lại những ký ức tồi tệ. Nhân viên lễ tân khi bạn bước vào sảnh cũng chẳng thể nhận ra bạn từng bị cha mẹ chào đón với sự ghẻ lạnh ngay từ ngày bạn sinh ra. Ngăn kéo không phải không mở ra để xát muối vào nỗi đau của bạn. Và chuyến tàu trễ không phải để nhắc bạn về sự vô giá trị của bản thân.
Những điều bực mình sẽ xảy ra mỗi ngày. Nhưng khi bạn có đủ dũng khí để đối diện với nỗi đau thực sự đã làm tổn thương mình, sẽ chẳng còn điều gì có thể khiến bạn phải nổi giận.
Nguồn: RETURNING ANGER TO WHERE IT BELONGS - The School Of Life