Giận Dữ Với Đấng Sinh Thành

gian-du-voi-dang-sinh-thanh

Sự tức giận - một trong những cảm xúc tiêu cực mà người ta cảm thấy khó tả và gây sốc đối với cha mẹ của mình.

Sự tức giận - một trong những cảm xúc tiêu cực mà người ta cảm thấy khó tả và gây sốc đối với cha mẹ của mình. Điều này có thể chấp nhận được khi ta còn là một đứa trẻ chập chững, ta thường có những hành vi ương bướng trước mặt cha mẹ hay thậm chí một chút hờn dỗi thời niên thiếu. Nhưng khi trưởng thành, ta phải xây dựng một mối quan hệ hòa nhã và tốt đẹp với cha mẹ của mình. Tạo hóa tạo điều kiện cho chúng ta có thể gặp nhau vào những dịp như: ngày lễ, sinh nhật và không thể tránh khỏi Ngày của Cha và của Mẹ. Nhưng đối với một số người, những đòi hỏi này rất áp bức. Chúng ta không thể mỉm cười trở về như điều chúng ta cần làm. Chúng ta cũng không thể gửi những bưu thiếp đến bố mẹ như viết cho bao người. Chúng ta thường căng thẳng và cứng nhắc khi ăn tối cùng họ. Và vào lúc ấy, ta không thể chờ đợi những giây phút để quay trở lại cuộc sống thường nhật của mình. Chúng ta nhận ra trong các cuộc trò chuyện, góc nhìn của bố mẹ quá khác biệt và ta không thể chấp nhận được. Chúng ta biết cha mẹ yêu thương ta và bất chấp mọi thứ, chúng ta cũng yêu họ. Nhưng thực sự là ta không thể hòa vào thế giới của họ được. Rồi thì chúng ta ngay lập tức cảm thấy tội lỗi và bị áp lực khi những cuộc gọi trở nên ít hơn. Chúng ta sẽ vô cùng suy sụp nhưng cũng phần nào nhẹ nhõm vào cái ngày khủng khiếp nhất - ngày không còn họ ở bên. 

Chắc hẳn có cách để thay đổi bầu không khí? Có lẽ từ lâu, trong sâu thẳm của chính mình, chúng ta muốn tâm sự và giải thích thêm lý do ta tránh né họ ngay từ thời thơ ấu. Thay vì gửi cho bố mẹ một bức thư vui vẻ vô nghĩa thông thường, chúng ta hãy thử nói ra sự thật rằng ta khó xử như thế nào với họ? Ta có thể mất một khoảng thời gian rất dài để từ nhận thức rõ cảm xúc trong tâm trí đến khi can đảm diễn tả thành lời. 

Gửi bố mẹ kính yêu, 

Con biết nó sẽ khá kỳ quái khi con gửi đôi lời như thế này! Con đã thường nghĩ sẽ gửi cho bố mẹ một cái gì đó… nhưng sau đó con lại không làm. Một phần là vì con yêu bố mẹ rất nhiều và không muốn làm bố mẹ bị tổn thương, khó chịu vì con. Và một phần (con biết điều này sẽ khá kỳ quặc) bởi vì đâu đó trong con vẫn còn chút lo, một chút sợ về bố mẹ. 

Nhưng con cũng nhận ra rằng nếu con không nói bất cứ điều gì, mối quan hệ của chúng ta sẽ biến con trở thành một con người khác - một người ngăn con ở bên mọi người. Con biết đôi khi con có một chút xa cách, lạnh lùng và phân tâm. Nhưng con mong bố mẹ hiểu rằng con không thực sự muốn như thế, con chỉ đang vật lộn với những cảm giác mà con có về mối quan hệ của chúng ta mà con chưa bao giờ có thể nói rõ trước đây. Vì vậy, nếu bất kỳ điều gì con nói có vẻ khó nghe, xin bố mẹ hãy xem đó như chỉ là vì con đang thật tâm cố gắng để mọi thứ giữa chúng ta có thể trở nên tốt đẹp nhất.

Phạm vi các rắc rối, phẫn nộ có thể xảy ra rất rộng. Một số điều sau đây có thể có liên quan: 

Con biết đôi khi con phải làm bố mẹ thất vọng nhiều điều, nhưng quá trình diễn ra từ cả hai phía. Ở nhiều cấp độ, bố mẹ đã cung cấp cho con mọi thứ con cần. Có rất nhiều đứa trẻ đã ở hoàn cảnh tồi tệ hơn con nhiều. Nhưng đôi khi con vẫn khao khát những thứ đơn giản như: sự chấp thuận, tình cảm ban sơ, cảm xúc mà con để tâm (thực sự quan trọng) từ bố mẹ. Bây giờ bố mẹ đã thường xuyên nói rằng bố mẹ yêu con và con rất cảm động vì nó, nhưng khoảng thời gian hồi đó, những lúc mà cảm giác của con không phải như thế này và con đã mang theo tâm tư về điều đó cho đến hôm nay. Một phần trong con vẫn còn giận dữ, chống đối bố mẹ, dù tất cả những gì con muốn làm là yêu bố mẹ.

Con biết rằng bố mẹ không cố tình làm những chuyện đó, nhưng điều đó đã ghi dấu ấn sâu sắc đối với con. Nó khiến con làm ít hơn. Nó ảnh hưởng đến các mối quan hệ và công việc của con. Con cố gắng để không tạo gánh nặng cho bố mẹ về điều này, nhưng con đã vật lộn với quá khứ nhiều hơn những gì con biểu hiện ra bên ngoài. 

Con không muốn tức giận; con muốn được gần bố mẹ và yêu bố mẹ nhiều hơn mà không bị ức chế. Con không muốn gì hơn là để gia đình chúng ta được yên ấm. Con là một đứa trẻ ngoan, có lẽ đã rất ngoan ngoãn. Nhưng nếu tất cả mọi lúc con đều ngoan ngoãn, thì tình cảm của con sẽ là giả tạo hoặc gượng gạo. Con cần hét lên, rằng con cần được ở bên bố mẹ một cách ‘đúng’ để thấy rằng bố mẹ có thể dành tình yêu thương cho con, và để sau này tình cảm của chúng ta có thể nồng ấm như lẽ thường.

Đừng nghĩ con điên hay lập dị. Điều quan trọng là con yêu bố mẹ, rằng con làm điều này bởi vì con thực sự quan tâm và hy vọng rằng chúng ta có thể hạnh phúc trong những năm tới khi ở bên nhau.

Mặc dù tất cả những điều này có thể được giải quyết, nhưng may mắn thay, bạn không làm điều này vì lợi ích của họ, bạn đang làm điều này cho bạn; như một dấu hiệu của sự trưởng thành và bằng chứng cho bản thân rằng bạn không còn sợ hãi những điều liên quan đến những sai lầm trong quá khứ nữa. Đó là một minh chứng rằng bạn đã tìm thấy tiếng nói của chính mình. Bạn không thể nhượng bộ. Nếu họ hiểu - bạn sẽ có tình cảm gắn kết hơn. Còn nếu họ không hiểu - bạn sẽ được tự do.

---------------------------------

Dịch giả: Lương Nguyễn Quỳnh Trang

Biên tập: Hà Duyên

Link bài gốc: https://www.theschooloflife.com/thebookoflife/on-being-angry-with-a-parent/

Nguồn: Tâm Lý Học Tuổi Trẻ

menu
menu