Khoa học não bộ tiết lộ 5 bí quyết giúp bạn trở thành một bậc phụ huynh tuyệt vời

khoa-hoc-nao-bo-tiet-lo-5-bi-quyet-giup-ban-tro-thanh-mot-bac-phu-huynh-tuyet-voi

Những năm tháng tuổi teen – giai đoạn mà căn phòng của con có thể cùng lúc vừa là bãi chiến trường hỗn loạn, vừa là một viện bảo tàng công phu trưng bày những cơn khủng hoảng cá nhân.

Những năm tháng tuổi teen – giai đoạn mà căn phòng của con có thể cùng lúc vừa là bãi chiến trường hỗn loạn, vừa là một viện bảo tàng công phu trưng bày những cơn khủng hoảng cá nhân. Mỗi bộ quần áo vứt chỏng chơ trên sàn đều mang dấu vết của một tâm trạng thoáng qua hay một lần trăn trở về bản sắc của chính mình.

Vậy điều gì đứng sau tất cả những rắc rối ấy? Bộ não tuổi teen. Một kiệt tác của tự nhiên, một câu đố sinh học ẩn chứa muôn vàn bí ẩn, được gói gọn trong một hộp sọ thường đi kèm với những kiểu tóc có phần khó hiểu. Nhưng chỉ cần bạn lên tiếng về điều đó, ngay lập tức sẽ nhận lại một cái lườm sắc bén đến mức có thể làm lệch cả trục Trái Đất.

Nhưng hãy thử đặt mình vào vị trí của con. Ai rồi cũng từng trải qua giai đoạn này. Cơ thể thay đổi đến mức dường như đang phản bội bạn mỗi ngày. Cảm xúc thì như ngồi trên tàu lượn siêu tốc không có điểm dừng. Người lớn thì mong bạn đưa ra những quyết định có thể ảnh hưởng đến cả tương lai, trong khi chính bạn còn không chắc sáng nay nên ăn gì cho bữa sáng. Những tỷ phú ngày càng trẻ hơn, còn mạng xã hội thì không ngừng nhắc bạn rằng bạn không phải một trong số họ. Cả nghìn áp lực đang tranh giành danh hiệu “Chủ đề sẽ được nhắc đến trong phòng trị liệu tâm lý vài năm sau”.

Là cha mẹ, mối quan tâm lớn nhất của bạn là làm sao để con học hành tốt hơn. “Con học hiệu quả hơn vào ban đêm,” con khẳng định như thể bộ não của mình chỉ hoạt động dưới màn đêm, mặc kệ thực tế rằng “ban đêm” thực chất là khi bạn đã đi ngủ và không thể kiểm tra xem con có thật sự học hay không.

Vậy cha mẹ nên làm gì? Đã đến lúc cần tìm hiểu về cách bộ não tuổi teen hoạt động, cũng như những bí quyết giúp bạn ứng phó với những hành vi đôi khi khiến bạn bối rối, thậm chí phát điên. Ai có thể giúp chúng ta giải mã điều này?

John Medina – một nhà sinh học phân tử phát triển và là giáo sư kỹ thuật sinh học tại Trường Y, Đại học Washington. Ông là chuyên gia về chất xám và đã viết cuốn sách “Cuộc Tấn Công Của Bộ Não Tuổi Teen”.

Hãy cùng khám phá...

Mọi Thứ Đều Bắt Đầu Từ “Chức Năng Điều Hành”

Điều thú vị về logic của tuổi teen là nó hoàn toàn không bị ràng buộc bởi những thứ như “suy nghĩ trước khi làm”hay “hậu quả”. Bộ não ấy vận hành theo một quy tắc cao siêu hơn, nơi mà mọi quyết định đều được chi phối bởi sự công nhận của bạn bè, cảm giác thỏa mãn tức thời, và trên hết là “Con cũng không biết nữa, nhưng trông có vẻ ngầu.”

Vậy tại sao não bộ của tuổi teen lại hoạt động như vậy? Lý do đơn giản là vì nó chưa phát triển đầy đủ. Nhưng vấn đề không chỉ nằm ở sự chậm phát triển mà còn ở sự phát triển không đồng đều. Hệ viền não (limbic system) – trung tâm kiểm soát cảm xúc, ham muốn và bốc đồng – đã hoàn thiện từ năm 15 tuổi. Trong khi đó, vỏ não trước trán (prefrontal cortex) – khu vực chịu trách nhiệm kiềm chế và suy xét hậu quả – lại phải đợi đến 25 tuổi mới trưởng thành. Nói một cách đơn giản: bạn đang đối diện với một bộ máy mà chân ga hoạt động cực kỳ trơn tru, nhưng hệ thống phanh thì lại chập chờn. Đây chính là lý do tại sao khi bạn nói, “Hãy nghĩ đến tương lai của con,” thì những gì con nghe được chỉ là, “Blah blah blah, bố mẹ già hơn cả YouTube.”

Thực tế còn tệ hơn thế. Vùng nhân accumbens – khu vực liên quan đến khoái cảm và nghiện ngập – ở não tuổi teen lớn hơn khoảng 7% so với người trưởng thành. Một phần của quá trình trưởng thành là khu vực này co lại và giảm quyền biểu quyết trong “Quốc hội thần kinh” của bộ não. Nhưng trong khoảng thời gian đó, phanh vẫn chưa ổn, ga hoạt động quá tốt – và xe còn được gắn thêm bộ tăng áp. Các bậc phụ huynh chắc chắn đang gật đầu đồng tình.

Tất nhiên, mức độ này thay đổi tùy vào từng đứa trẻ. Các nhà tâm lý học đo lường sự khác biệt ấy thông qua chức năng điều hành (executive function) – một tập hợp các kỹ năng giúp một người quản lý bản thân và nguồn lực để đạt được mục tiêu. Nói một cách đơn giản: đây chính là khả năng tự kiểm soát.

Nếu phân tích dữ liệu theo bất kỳ hướng nào, có một điều rõ ràng: chức năng điều hành cao dự báo thành công trong cả tuổi teen lẫn khi trưởng thành. Và điều này thậm chí còn quan trọng hơn vì trên thực tế, rất ít yếu tố khác có thể làm được điều đó.

Nhà tâm lý học Roy Baumeister và Jon Tierney từng viết:

“Khi các nhà nghiên cứu so sánh điểm số của học sinh với gần ba chục đặc điểm tính cách, chỉ có tự kiểm soát là yếu tố duy nhất dự báo điểm trung bình của sinh viên đại học chính xác hơn so với xác suất ngẫu nhiên. Thậm chí, nó còn là yếu tố dự báo điểm số tốt hơn cả chỉ số IQ hay điểm SAT của sinh viên.”

Và không chỉ dừng lại ở đó. Những người có chức năng điều hành cao cũng có xu hướng thấu cảm hơn, có nhiều bạn bè hơn, ít gặp vấn đề về sức khỏe tinh thần hơn, ít nóng giận và ly hôn hơn. Họ thậm chí còn kiếm được mức lương cao hơn.

Vậy còn những người có chức năng điều hành thấp thì sao? Tin xấu đây: điểm kém hơn và có tỷ lệ dính vào mọi điều mà cha mẹ không muốn con mình làm cao hơn. Quan hệ tình dục không an toàn hơn, sử dụng chất kích thích nhiều hơn, khả năng bị bắt giữ cao hơn. (Thậm chí, họ còn có tỷ lệ bị đuổi khỏi… trường mẫu giáo cao hơn.)

Tin càng tệ hơn là chức năng điều hành chủ yếu mang tính di truyền, và có mức độ di truyền khá cao. Nhưng tin tốt lành là: chúng ta vẫn có một số cách để can thiệp…

PHONG CÁCH NUÔI DẠY CON

Cách bạn nuôi dạy con có ảnh hưởng trực tiếp đến mức độ căng thẳng của trẻ. Và khi căng thẳng tăng lên, khả năng điều hành (EF – executive function) của trẻ giảm xuống. Điều này nghe có vẻ hiển nhiên, nhưng thực ra nó mang ý nghĩa rất lớn—môi trường gia đình có sức ảnh hưởng đến kết quả học tập của một đứa trẻ còn nhiều hơn cả môi trường học đường.

Diana Baumrind, một trong những nhà nghiên cứu hàng đầu về phong cách nuôi dạy con, cho rằng tất cả xoay quanh hai yếu tố chính: sự nghiêm khắcsự thấu hiểu. Mức độ của hai yếu tố này tạo ra bốn phong cách làm cha mẹ khác nhau:

1. Cha mẹ độc đoán

Khi sự nghiêm khắc ở mức cao nhưng sự thấu hiểu lại ở mức thấp, cha mẹ trở thành những "chỉ huy nghiêm khắc" trong chính ngôi nhà của mình. Mọi thứ phải theo khuôn khổ, kỷ luật là điều bất di bất dịch, còn câu "vì bố/mẹ nói thế" chính là câu trả lời cho mọi thắc mắc. Ở những gia đình này, mệnh lệnh nhiều, sự ấm áp ít, hình phạt lại không thiếu.

2. Cha mẹ thờ ơ

Khi cả sự nghiêm khắc lẫn sự thấu hiểu đều thấp, cha mẹ trở thành những người "xa vắng" ngay trong gia đình mình. Họ không quan tâm nhiều đến con cái, quan điểm chung là: “Miễn là không chảy máu hay bốc cháy thì mọi thứ đều ổn cả thôi.” Trẻ em trong những gia đình này không được giám sát chặt chẽ, cũng không có nhiều kỳ vọng được đặt ra cho chúng. Tuy nhiên, điểm sáng duy nhất là những đứa trẻ này có thể trở nên tự lập một cách đáng kinh ngạc—nhưng chỉ vì chúng buộc phải như vậy.

3. Cha mẹ nuông chiều

Khi sự thấu hiểu cao nhưng sự nghiêm khắc lại thấp, kết quả là những đứa trẻ "được cưng như trứng, hứng như hoa". Những bậc phụ huynh này luôn muốn được con cái yêu quý, đến mức hiếm khi đặt ra giới hạn hay kỷ luật. Họ coi giờ đi ngủ là một gợi ý chứ không phải quy tắc, và coi kẹo bánh như một nhóm thực phẩm thiết yếu. Kết quả? Những đứa trẻ lớn lên như trong Chúa Ruồi—chỉ khác là chúng có Wi-Fi.

4. Cha mẹ nghiêm khắc nhưng thấu hiểu (cha mẹ kiểu mẫu)

Sự cân bằng hoàn hảo chính là khi cả hai yếu tố—sự nghiêm khắc và sự thấu hiểu—đều ở mức cao. Và đó chính là cha mẹ kiểu mẫu, những người như một ngọn hải đăng của lý trí, tình yêu thương và những bữa sáng cân bằng dinh dưỡng. Họ vừa kiên định, vừa ấm áp, giống như một vị "minh quân" hay một hiệu trưởng giỏi ở Hogwarts. Họ có những quy tắc rõ ràng, nhưng đồng thời cũng khuyến khích con cái tự chủ và tự định hướng. Thay vì chỉ nói "vì bố/mẹ nói thế", họ chọn cách trò chuyện, lắng nghe và cùng con đưa ra quyết định.

Và kết quả? Những đứa trẻ này là những học sinh xuất sắc nhất. Chúng có kỳ vọng cao với bản thân, đi học đầy đủ, tự tin và ham học hỏi. Nếu muốn con mình trở thành một học sinh giỏi, phong cách nuôi dạy kiểu mẫu chính là chìa khóa. (Những trẻ có kết quả học tập kém nhất thường đến từ các gia đình theo phong cách độc đoán hoặc thờ ơ.)

Tin vui là bạn không cần phải thay đổi gen để thấy được lợi ích. Ngay cả khi phong cách này không phải bản chất tự nhiên của bạn, các nghiên cứu cho thấy rằng nếu cha mẹ điều chỉnh cách hành xử theo hướng này, con cái vẫn hưởng được những lợi ích tương tự—đặc biệt là về mặt cảm xúc ổn định và thành tích học tập.

Nhưng đó chưa phải là điều duy nhất bạn có thể thay đổi trong gia đình. Có một yếu tố khác có thể tác động tích cực đến con cái bạn—mà không liên quan trực tiếp đến chúng…

HÃY CHĂM CHÚT CHO HÔN NHÂN CỦA BẠN

Hôn nhân, ở trạng thái tốt đẹp nhất, giống như một bộ phim sitcom ấm áp của thập niên 90. Còn khi mọi thứ rạn nứt, nó cũng là bộ phim ấy—nhưng bị tắt tiếng cười, chỉ còn lại sự im lặng kỳ quặc của những quyết định tồi tệ.

Cách bạn đối xử với vợ/chồng hay người cùng nuôi dạy con sẽ tác động trực tiếp đến con cái. Sự ổn định trong mối quan hệ vợ chồng có ảnh hưởng đến thành tích học tập của trẻ, dù nghe có vẻ không liên quan.

Những mâu thuẫn giữa cha mẹ nếu không được giải quyết sẽ khiến chỉ số EF của trẻ sụt giảm nghiêm trọng. Không chỉ vậy, nó còn ảnh hưởng đến giấc ngủ và cả hệ miễn dịch của trẻ. Và vì thế, chúng ta cần đến những nghiên cứu của chuyên gia hôn nhân John Gottman.

Sau nhiều thập kỷ nghiên cứu, ông phát hiện ra rằng các cặp vợ chồng hạnh phúc không phải là những người không bao giờ cãi vã, mà là những người có nhiều khoảnh khắc tích cực hơn khoảnh khắc tiêu cực—với tỉ lệ khoảng 5:1. Xung đột là điều bình thường, nhưng điều quan trọng là phải có nhiều niềm vui hơn những lần tranh cãi. Và những cặp đôi hạnh phúc luôn biết cách "hàn gắn"—họ cãi nhau, nhưng rồi cũng tìm cách làm lành.

BỐN KỴ SĨ HỦY DIỆT HÔN NHÂN

Như tôi đã đề cập trong cuốn sách của mình, chuyên gia John Gottman gọi bốn yếu tố tồi tệ nhất có thể phá hủy một cuộc hôn nhân là Bốn Kỵ Sĩ Khải Huyền:

  1. Chỉ trích – Góp ý với bạn đời là chuyện bình thường, nhưng khi lời nói biến thành công kích cá nhân, nó trở nên độc hại. Phụ nữ thường mắc lỗi này hơn. Khác biệt giữa một lời nhắc nhở đơn thuần và một lời chỉ trích cay nghiệt là rất rõ ràng. Giữa câu “Anh nhớ đổ rác nhé” và câu “Lúc nào anh cũng quên đổ rác, đúng là đồ đàn ông vô tích sự” là cả một khoảng cách.
  2. Lạnh lùng, xa lánh – Đây lại là thói quen phổ biến của đàn ông. Họ chọn cách im lặng, lờ đi cảm xúc và những băn khoăn của người bạn đời. Sự im lặng ấy không chỉ là khoảng trống trong lời nói, mà còn là một thông điệp rõ ràng: “Tôi không quan tâm.”
  3. Phòng thủ – Khi một vấn đề được nêu ra, thay vì lắng nghe và giải quyết, bạn lại đáp trả bằng một vấn đề khác. Điều này làm đối phương phản công, rồi bạn phản công lại, và cứ thế căng thẳng leo thang, đến mức mọi thứ đổ vỡ như một vụ nổ lớn trong không-thời gian, cuốn cả hai vào vòng xoáy cãi vã không hồi kết.
  4. Khinh thường – Đây là điều tệ hại nhất. Khi bạn đối xử với bạn đời như thể họ thua kém mình, khi giọng nói của bạn đầy mỉa mai, khi ánh mắt bạn lật lên vì chán ghét, khi bạn gạt phăng những gì họ nói bằng sự khinh khi... Chính Gottman đã phát hiện ra rằng, khinh thường là dấu hiệu dự báo chính xác nhất của một cuộc ly hôn. Đừng bao giờ để nó len lỏi vào hôn nhân của bạn.

Nhưng tin tốt là, bạn hoàn toàn có thể thay đổi. Giảm bớt những hành vi này không chỉ là điều khả thi, mà còn mang lại hiệu quả lớn. Gottman phát hiện ra rằng, nếu các cặp đôi hạn chế Bốn Kỵ Sĩ, nguy cơ ly hôn có thể giảm tới 50%.

Điều quan trọng thứ hai là khả năng hàn gắn. Những cặp đôi hạnh phúc không phải là những người không bao giờ mắc lỗi, mà là những người biết xin lỗi và chủ động sửa chữa sai lầm. Dù đôi khi hôn nhân có thể giống như một chiến trường, nhưng nếu cả hai cùng biết cách làm lành, cuộc hôn nhân vẫn có thể bền chặt. Và khi hôn nhân hạnh phúc, con cái cũng lớn lên trong một môi trường tốt đẹp hơn.

THỂ CHẤT TÁC ĐỘNG THẾ NÀO ĐẾN NÃO BỘ CỦA TRẺ?

Việc giúp con bạn cải thiện kỹ năng giao tiếp xã hội có thể là một thử thách. Vậy hãy tiếp cận từ một góc độ khác – sinh lý học.

Tập thể dục có tác động mạnh mẽ đến não bộ của trẻ vị thành niên. Không chỉ làm tăng khối lượng chất xám lên đến 8%, nó còn kích hoạt các vùng não chịu trách nhiệm về chức năng điều hành. Kết quả cuối cùng? Chỉ cần vận động một giờ mỗi ngày, thành tích học tập của trẻ có thể tăng lên một bậc điểm.

Chưa kể, tập thể dục còn là liều thuốc hiệu quả chống lại trầm cảm và lo âu – một số nghiên cứu thậm chí còn cho thấy nó mạnh mẽ ngang với thuốc điều trị.

Nhưng đây mới là điều bất ngờ: Một số nghiên cứu không tìm thấy bất kỳ lợi ích nào về mặt não bộ từ việc tập thể dục. Tại sao? Vì vấn đề không nằm ở cơ bắp, mà nằm ở bộ não.

Những bài tập “vô thức”, không đòi hỏi suy nghĩ hay cảm xúc – như chạy bộ hoặc nâng tạ – thường không đem lại sự cải thiện rõ rệt về chức năng điều hành. Vậy đâu là hình thức vận động thực sự có ích? Thể thao đồng đội.

Những môn thể thao như bóng đá, bóng rổ buộc người chơi phải tập trung, lên kế hoạch, giải quyết tình huống – những yếu tố giúp tối ưu hóa não bộ. Chính vì vậy, những học sinh tham gia các hoạt động thể thao này thường nhận được đầy đủ lợi ích từ việc tập luyện và có sự phát triển vượt trội về chức năng điều hành.

Và nếu thể thao có thể cải thiện trí tuệ, vậy còn cảm xúc thì sao?

CHÁNH NIỆM – CHÌA KHÓA CÂN BẰNG CẢM XÚC TUỔI TEEN

Cảm xúc của tuổi teen chẳng khác nào một chuyến tàu lượn siêu tốc do một kẻ thích trêu ngươi thiết kế. Một phút trước còn phấn khích, phút sau đã chán chường, và đôi khi chẳng vì lý do gì cũng có thể gào lên thảm thiết.

Chánh niệm dạy bọn trẻ một điều tưởng như đơn giản nhưng lại vô cùng cách mạng: dừng lại một chút, hít thở sâu, và nhận biết suy nghĩ của chính mình, thay vì để bản thân bị cuốn trôi trong cơn bão cảm xúc. Nó giống như việc trao cho chúng một chiếc ván lướt sóng tinh thần để có thể cưỡi lên những con sóng tâm trạng thay vì bị nhấn chìm bởi chúng.

Việc thực hành chánh niệm mang đến cho thanh thiếu niên bốn lợi ích quan trọng – mà chúng thực sự rất cần:

  • Tăng cường khả năng tập trung: Tôi có cần giải thích vì sao tụi teen cần tập trung hơn không? Chắc là không.
  • Cải thiện khả năng kiểm soát cảm xúc: Điều này không chỉ giúp chúng dễ chịu hơn trong mắt người lớn mà còn cải thiện cả điểm số.
  • Gia tăng nhận thức về bản thân và giảm tính ích kỷ: Giúp chúng hướng sự chú ý ra thế giới thay vì chỉ chăm chăm vào chính mình – điều mà có lẽ bạn chưa từng nghĩ là có thể xảy ra.
  • Củng cố kết nối não bộ: Một số vùng não phát triển mạnh mẽ hơn, một số khác thu nhỏ lại để vận hành hiệu quả hơn. Hạch hạnh nhân (amygdala) – nơi xử lý phản ứng sợ hãi – trở nên nhỏ hơn, trong khi vỏ não trước trán dày lên, giúp chúng suy nghĩ sáng suốt hơn và hành xử tốt hơn.

Vậy làm thế nào để giúp con bạn đạt được những lợi ích này? Hãy dạy chúng thiền.

TÓM LẠI, LÀM SAO ĐỂ TRỞ THÀNH MỘT BẬC PHỤ HUYNH TUYỆT VỜI?

  • Chức năng điều hành: Não bộ của tuổi teen là sự pha trộn kỳ lạ giữa bản lĩnh liều lĩnh và sự vô tư đến mức khó tin, khiến người lớn vừa nể phục vừa lo lắng. Điều quan trọng để giúp trẻ cư xử tốt hơn – trong trường học cũng như ngoài xã hội – chính là hỗ trợ chúng nâng cao chức năng điều hành.
  • Phong cách nuôi dạy con: Một cách giáo dục đúng đắn không chỉ giảm căng thẳng mà còn giúp con đạt thành tích tốt hơn. Phong cách cha mẹ có thẩm quyền (Authoritative) – vừa nghiêm khắc vừa quan tâm – chính là chìa khóa.
  • Xây dựng hôn nhân bền vững: Hạn chế chỉ trích, lảng tránh, phòng thủ và khinh thường. Một mái nhà ấm áp tác động đến kết quả học tập của trẻ nhiều hơn cả một ngôi trường tốt. Nếu không vì điều gì khác, thì ít nhất hãy làm điều này để những bữa cơm gia đình giống "Modern Family" hơn là "Game of Thrones".
  • Tập thể dục: Giúp cải thiện chức năng điều hành, nâng cao thành tích học tập, giảm lo âu và, nếu không vì lý do gì khác, thì ít nhất cũng khiến chúng mệt đến mức không còn sức để gây rắc rối cho bạn.
  • Chánh niệm: Giúp trẻ tập trung hơn, kiểm soát cảm xúc tốt hơn, nâng cao nhận thức về bản thân. Và tin vui là, nó hoàn hảo cho những đứa trẻ lười biếng – bởi việc duy nhất chúng phải làm là… hít thở.

THỜI GIAN TRƯỚC MÀN HÌNH – CUỘC CHIẾN KHÔNG HỒI KẾT

Không có chủ đề nào gây tranh cãi trong các gia đình hiện đại hơn thời gian sử dụng thiết bị. Các nghiên cứu ngày càng chỉ ra rằng mạng xã hội mới là vấn đề thực sự, với mối liên hệ ngày càng rõ ràng giữa nó và các vấn đề tâm lý ở thanh thiếu niên.

Điều này cũng dễ hiểu. Trên mạng xã hội, danh tiếng và địa vị không ngừng bị đo đếm. Mỗi bài đăng chẳng khác nào một canh bạc, đặt cược vào phản ứng của công chúng. Ở đó, một cuộc thi hoa hậu và một cuộc thi đánh vần diễn ra cùng lúc: bạn vừa phải trông thật hoàn hảo, vừa phải thể hiện sự thông minh – nhưng không được quá thông minh, vì như thế sẽ bị cho là "cố quá".

Tuổi teen luôn phải đối mặt với áp lực, nhưng các thế hệ trước không phải sống trong nỗi lo thường trực rằng một khoảnh khắc ngớ ngẩn có thể biến mình thành một meme lan truyền khắp thế giới với cả một subreddit dành riêng cho nó.

Tôi không nói bạn phải tịch thu điện thoại, giới hạn một hay ba giờ sử dụng. Điều quan trọng nhất? Hãy đảm bảo rằng trẻ có những khoảng nghỉ định kỳ.

Mạng xã hội không chỉ làm gia tăng lo âu và trầm cảm, mà còn làm suy giảm kỹ năng giao tiếp xã hội. Khi trẻ dành năm ngày không tiếp xúc với bất kỳ loại màn hình nào, khả năng nhận diện cảm xúc qua ngôn ngữ cơ thể của chúng tăng lên đáng kể. Nếu bạn muốn con mình trở nên điềm tĩnh, thấu cảm hơn, hãy đảm bảo rằng chúng có thời gian rời xa màn hình.

Vâng, bạn sẽ nghe những tiếng thở dài sâu đến mức có thể tạo ra một hệ thống thời tiết riêng, nhưng phần thưởng của bạn sẽ là cảm giác nhẹ nhõm khi không còn phải nơm nớp lo sợ mỗi lần thấy số điện thoại của nhà trường hiện lên trên màn hình.

Hãy thử áp dụng những lời khuyên này, và dần dần, bạn sẽ thấy những thay đổi tích cực – không chỉ ở con mình mà còn ở chính bạn. Khi con bạn bình tĩnh hơn, hạnh phúc hơn, học hành tiến bộ hơn, bạn sẽ cảm thấy như mình đang sống trong một bộ phim Disney.

Nhưng không phải kiểu Disney xưa cũ nơi cha mẹ hoặc đã mất hoặc mất tích, mà là kiểu Disney nơi lũ chim chóc giúp bạn dọn nhà và cả gia đình cùng cất lên khúc ca vui vẻ mỗi sáng.

Sẽ thật tuyệt vời.

Chỉ có điều, khi mọi chuyện tốt đẹp hơn, hãy cố gắng giữ vẻ mặt thờ ơ một chút. Vì, bạn biết đấy, tỏ ra quá hào hứng và hạnh phúc trước mặt bọn teen thì đúng là… quá sức "quê mùa".

Nguồn: New Neuroscience Reveals 5 Rituals That Will Make You An Awesome Parent

Tác giả: Eric Barker. Anh cũng là tác giả của bộ sách CHÓ SỦA NHẦM CÂY và THÂN AI NẤY LO – sự thật về tình yêu, tình thân và bản chất con người
 
 

 

menu
menu