Làm sao nói với đồng nghiệp rằng hơi thở họ có vấn đề
Chúng ta thường khá tự tin khi góp ý về những vấn đề kỹ thuật của đồng nghiệp.
Chúng ta thường khá tự tin khi góp ý về những vấn đề kỹ thuật của đồng nghiệp. Những lỗi lầm này có thể khiến ta phát điên, nhưng ít nhất, ta biết cách giải quyết: ai đó cần đi học một khóa cập nhật kiến thức về quy chuẩn xây dựng, hoặc tham gia hội thảo về nhập liệu. Việc chỉ ra vấn đề và cách khắc phục thường không khiến ta bận lòng quá mức.
Nhưng khi vấn đề thuộc về những khía cạnh tâm lý, tính cách, hay thói quen cá nhân, mọi chuyện lại hoàn toàn khác. Việc nói rằng đồng nghiệp nói quá nhiều trong cuộc họp, dùng quá ít (hoặc quá nhiều) nước hoa, tỏ ra quá kiểu cách khi giao tiếp với khách hàng, có vẻ nhỏ mọn hay hay gắt gỏng với chỉ trích nhẹ nhàng – những điều này bỗng trở nên nặng nề, kỳ cục, và gần như không thể thốt nên lời. Đây là những điều ta có thể góp ý với người yêu hoặc bạn thân, nhưng trong môi trường công sở, dường như nó vượt quá một ranh giới bất thành văn nhưng rất thực tế.
Làm sao để nói một cách khéo léo mà không khiến đối phương nghĩ rằng họ đang bị soi mói hay bị chỉ trích một cách vô ích? Bí quyết nằm ở chỗ: trước khi nhắc nhở người khác, hãy sẵn sàng thừa nhận và đùa vui về những khuyết điểm của chính mình.
Ví dụ:
"Lại một lần nữa tuần trước tôi hành xử hơi ngốc. Khi cố giải thích ý kiến của mình với khách hàng, tôi trở nên quá căng thẳng và hơi bốc đồng. Có lẽ tôi cảm thấy bị áp lực và bị chỉ trích, nên trong tâm trạng phòng thủ, tôi đã nói ra những điều mà chính tôi cũng không thực sự tin. Đương nhiên, không ai nói thẳng gì lúc đó, nhưng tôi nhận ra họ cứ nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Tôi cần phải suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này."
Hoặc:
"Gần đây tôi cứ thấy mình bối rối trước X, họ khiến tôi cảm thấy thật áp lực – ít nhất là đối với tôi. Tôi cứ lúng túng rồi gật đầu đồng ý, như thể tôi không có chính kiến gì cả. Phải làm gì với chuyện này đây nhỉ?"
Rồi tiếp nối một cách tự nhiên:
"À, nhân tiện nói về những vấn đề của tôi, tôi cũng muốn hỏi bạn về một chuyện nhỏ…"
Khi nghe góp ý, ai cũng có xu hướng phản kháng bởi họ nghĩ rằng: nếu mình có điểm yếu này, điều đó đồng nghĩa với việc mình là một người không tốt. Do đó, trước khi đề cập đến vấn đề của người khác, hãy thể hiện rằng bản thân bạn cũng không hoàn hảo, rằng bạn cũng có những khuyết điểm đáng xấu hổ và cũng cần sự bao dung, thấu hiểu.
Quan trọng là, đừng khiến vấn đề của bạn nghe như đã được giải quyết từ lâu. Việc nói: "Tôi từng có vấn đề như bạn"chẳng khác gì nói rằng: "Tôi đã vượt qua, còn bạn thì chưa," nghe thật kẻ cả. Thay vào đó, hãy để vấn đề của bạn nghe như đang diễn ra, và bạn vẫn đang loay hoay tìm cách cải thiện:
"Mỗi lần ai đó phê bình tôi, tôi luôn có thói quen nghĩ: ‘Chắc không phải đâu, bạn chỉ đang bắt bẻ thôi.’ Tôi biết người ta thường bảo đừng để bụng, nhưng đôi khi thật khó để ghi nhớ điều đó vào những khoảnh khắc quan trọng…"
Hoặc:
"Tôi thường không biết chọn đồ thế nào mỗi sáng. Tôi muốn trông chỉnh chu – chắc ai cũng vậy – nhưng cũng muốn thoải mái. Tôi biết đôi khi mình chọn sai và có thể trông hơi luộm thuộm, thậm chí nhếch nhác. Bạn có bao giờ cảm thấy như vậy không?"
Hay thậm chí pha chút hài hước:
"Tôi nghe nói có một công ty tặng giải thưởng hài hước cho người nói nhiều nhất trong cuộc họp! Tôi nghĩ mình có thể thắng, nhưng có khi bạn lại vượt mặt tôi đấy!"
Sự thật là, những điểm yếu cá nhân thường không phải cố ý. Phần lớn mọi người không chỉ ra những khuyết điểm đó không phải vì chúng không tồn tại, mà vì họ không đủ quan tâm đến bạn để dành thời gian và cảm xúc để nói về chúng. Vậy nên, nếu có ai đó góp ý với bạn, hãy nghĩ rằng họ đang trao tặng bạn một món quà, chứ không phải chế giễu bạn.
Trong một văn phòng lý tưởng, trước cửa sẽ có một tấm bảng ghi: "Ai ở đây cũng có vài tật xấu khó chịu. Riêng tôi: tôi có rất nhiều."
Nguồn: HOW TO TELL A COLLEAGUE THEIR BREATH SMELLS – The School Of Life