Làm thế nào để tránh nhàm chán ở tuổi 60
Tóm tắt: Phải làm gì khi cuộc sống của bạn quá nhàm chán đến mức bạn không còn câu chuyện nào để kể? Hãy thử làm một loạt các thử thách đơn giản, dễ làm và mang tính mở rộng tầm mắt.
- Cù Tuấn biên dịch bài của Wall Street Journal.
Khi tôi vừa bước sang tuổi 60, tôi cảnh giác nhận ra rằng tôi bắt đầu nhận thấy những dấu hiệu không thể nhầm lẫn từ bạn bè và đồng nghiệp rằng tôi đang trở nên - không có cách nào dễ dàng để diễn tả điều này - nhàm chán. Gần như thể những câu chuyện tôi đã kể hàng trăm lần không còn chút thú vị nào với họ nữa. Nhưng tôi còn có chuyện gì để kể nữa đây? Có vẻ như tôi không có điều gì mới mẻ và thú vị để kể cho bạn bè.
Đó là lúc tôi chợt nhận ra: Tôi không có điều gì mới mẻ và thú vị để kể nữa. Cuộc sống của tôi đã trở nên chuỗi thói quen. Theo cách nói của bạn bè là tôi đã bị vôi hóa. Tôi đã ngừng tiến hóa, và tôi nghĩ tất cả chúng ta đều biết điều gì sẽ xảy ra sau đó - giống như con chim cưu đảo Mauritius, bạn không biết bay, dần béo lên và bị các thủy thủ Hà Lan ăn thịt trên chuyến hành trình về nhà của họ.
Tôi cần phải tìm ra cách để xoay chuyển tình thế này. Tôi thề sẽ lấy con số 60 khó chịu đó và biến nó thành một điều gì đó tích cực: Tôi quyết định sẽ làm 60 việc mà tôi chưa từng làm trước đây. Có lẽ điều đó sẽ buộc tôi phải tạo ra những con đường dẫn truyền thần kinh mới trong bản đồ hình tai chó vốn là bộ não của tôi.
Bây giờ có thể bạn không thấy chuyện này có liên quan gì với bạn, vì bạn là người không ngừng tham gia vào những cuộc phiêu lưu mới. Đối với 98% còn lại trong chúng ta, hãy đọc tiếp để biết cách lấy lại sự tươi mới và tiếp thu một số câu chuyện tuyệt vời trong quá trình thực hiện nó của tôi.
Illustrations by Dave Urban
Tôi bắt đầu cuộc hành trình của mình với một bộ quy tắc. Tôi thề tôi sẽ không làm:
- Những điều hiển nhiên về khủng hoảng ở tuổi trung niên như nhảy dù ra khỏi máy bay, đua xe trên một chiếc Ferrari hoặc tán tỉnh một cô gái kinh doanh dịch vụ du lịch và/hoặc Pete Davidson.
- Bất cứ điều gì có thể gây thương tích khiến tôi không thể làm được 59 việc còn lại trong danh sách.
- Bất cứ điều gì quá đơn giản, chẳng hạn như “ăn một loại bánh bao thịt lợn mà tôi chưa từng ăn”.
- Bất cứ điều gì quá phức tạp, như “nuôi một con lợn, yêu nó, rồi giết nó để làm một loại bánh bao thịt lợn mới”.
- Bất cứ điều gì chỉ cần trả nhiều tiền là có thể đạt được, như đi đến Galápagos hay thuê Usain Bolt làm nhân viên cửa hàng.
Để bắt đầu, tôi cần tập hợp một danh sách những hành động bất thường và đầy thử thách. Tôi bắt đầu tham vấn bạn bè và mỗi người trong số họ đều quan tâm đến việc này. Họ muốn đưa ra ý tưởng và đặt ra những câu hỏi như: “Điều nguy hiểm nhất là gì?” “Điều mà bạn sợ làm nhất là gì?” và “Bạn thực sự chỉ mới 60 thôi sao? Tôi cứ tưởng bạn già hơn nhiều cơ đấy.”
Tôi liên tục thêm hoặc bớt khỏi danh sách những trò phiêu lưu mới của mình, nhưng với hy vọng truyền cảm hứng cho bạn đi theo bước chân của tôi, thì đây là một số trò nổi bật mà tôi đã từng làm:
- Tham dự một buổi Thánh lễ lớn.
Mặc dù tôi là một người hoài nghi về tất cả các tôn giáo có tổ chức, nhưng tôi đã đến dự một buổi lễ có sức chứa 2.000 người tại một trong những đại thánh đường Tin Lành lớn nhất nước Mỹ và thành thật mà nói, tôi đã hiểu được sự hoành tráng là gì. Các ca sĩ trẻ trung, vô cùng quyến rũ trong trang phục quần Bonobos và giày thể thao màu trắng hát vang những ca khúc rock bay bổng trên sân khấu. Mục sư là một phụ nữ có sức lôi cuốn, bà đã kể cho chúng tôi nghe câu chuyện về Joseph, khi các anh của Joseph đã quyết định không giết ông mà bán ông làm nô lệ. Bà ấy nói, “Họ nghĩ, 'Chúng tôi không muốn trở thành kẻ giết người, chúng tôi sẽ chỉ là những kẻ buôn người mà thôi!'” Không phải hài hước cấp độ cỡ John Mulaney, mà là kiểu hài hước vừa phải đối với một nhà thờ Tin lành. Tuy nhiên, điều đáng thất vọng là đám đông đã quay trở lại ô tô của mình sau khi mọi chuyện kết thúc. Tôi thì lại muốn tìm hiểu sâu hơn về suy nghĩ của những con người có quan điểm sống khác biệt này.
- Sắp xếp để ngồi một bàn tại một buổi tặng chữ ký.
Đằng sau một tấm bảng ghi rằng tôi là người viết kịch bản của phim “Simpsons” (đó là sự thật!), tôi đã ký tặng cùng với một loạt người nổi tiếng cấp B và C. Christina Ricci cạnh tôi đã ký cho hàng trăm người. Tôi đã ký cho có…chín người. Tôi đã giao lưu với tất cả mọi người từ người phụ nữ 80 tuổi từng là “người phụ nữ khỏa thân được chụp ảnh nhiều nhất những năm 1960” cho đến cặp đôi đến bằng tàu du lịch từ Canada chỉ để chụp ảnh với Linda Blair trong phim “The Exorcist”.
- Ghé một quán bar dành cho người đồng tính nam với bộ đồ da thuộc.
Con trai đồng tính của tôi đề nghị đưa tôi đến một quán bar dành cho người đồng tính. Tôi hỏi con tôi nên mặc gì, và con trai tôi nói: “Đồ da, nếu bố muốn được tán tỉnh.” Tôi đã 60 tuổi rồi, vẫn còn chưa chết—tất nhiên là tôi muốn bị tán tỉnh! Tại quán bar, tôi gặp một “con chó con”—một người đeo mặt nạ chó đang tìm người bạn đời “chủ nhân” của mình—và ngay sau đó, chú chó con này đã triết lý về cuộc sống và quyền tự do buông bỏ, chẳng hạn như ăn bữa tối bằng bát trên sàn như một con chó. Có thể khẳng định rằng đó là một quan điểm mà tôi chưa từng tiếp xúc trước đây. Tôi thích điều đó!
- Đi tắm âm thanh.
Tôi đã đến Palm Desert, California, để nghe “dàn đồng ca của những chiếc bát/chén” bằng pha lê thạch anh, bị nhân viên mát xa gõ vào các điểm “luân xa của cơ thể” và đi vòng quanh trong một tòa nhà được thiết kế bởi một người đàn ông nói rằng anh ta đã bị người ngoài hành tinh bắt cóc—tất cả đều kèm theo những âm thanh của người chết đang trở mình khi nằm dưới mộ. Chắc chắn, con mắt thứ ba trong luân xa của tôi đã cho tôi một trực giác là tôi sẽ không bao giờ làm điều đó nữa, nhưng các âm thanh trên không giống bất cứ điều gì tôi đã từng nghe.
- Đọc một thông báo trên máy bay.
Trên một hãng hàng không giấu tên (giả sử tôi đang đi theo hướng Tây Nam), tôi hỏi tiếp viên rằng liệu tôi có thể đọc một trong các thông báo trên máy bay không. Một giờ sau, một tiếp viên đưa cho tôi ba trang viết nguệch ngoạc và nói: “Đọc đi”. Trong các chương trình biểu diễn, đây là cái mà chúng tôi gọi là “đọc nguội” và với đôi tay run lẩy bẩy, tôi đọc: “Thưa quý vị, chúng ta bắt đầu hạ cánh xuống Los Angeles…” Cả máy bay đã vỗ tay rầm rầm! Đơn giản vì tiếp viên bảo họ vỗ tay sau khi tôi đã đọc xong.
- Làm một chiếc áo sơ mi.
Tôi tự học cách sử dụng máy may và may một chiếc áo sơ mi để mặc đi làm. Một đồng nghiệp liếc nhìn nó và nói: “Ồ, trông nó xấu khiếp. Không đẹp chút nào.” Một người khác có những lời lẽ tử tế hơn: “Có vẻ như đây là lần may thứ hai hoặc thứ ba của bạn chứ không phải lần đầu tiên!” Sếp của tôi, với kỹ thuật kinh điển để khuyến khích con cái, nói, “Tôi có thể thấy rằng anh đã làm việc rất chăm chỉ, Rob.”
- Tham gia đấu giá tại một cuộc đấu giá tác phẩm nghệ thuật.
Mục tiêu của tôi là nâng cao giá lên nhưng không để mua được một tác phẩm nghệ thuật - bởi vì điều đó sẽ liên quan đến việc phải chi rất nhiều tiền. Điều này khó hơn nhiều so với trò tắm âm thanh. Sau khi tôi nhấc biển số lên và tăng giá một bức vẽ, có những giây phút im lặng đau đớn, trong thời gian đó tôi hình dung ra việc trở về nhà và giải thích cho vợ lý do tại sao chúng tôi không đủ khả năng chi trả cho kỳ nghỉ tiếp theo. Sau đó, một người đấu giá khác giơ tay. Người bán đấu giá quay lại nhìn tôi: “Thưa ông?” Tôi cố gắng tỏ ra bình thường, “Không, không sao, nếu họ muốn nó đến thế thì tôi sẽ để họ có được nó,” trong khi mồ hôi thấm đẫm áo tôi. Nếu nghệ thuật luôn làm cho bạn cảm thấy điều gì đó…thì lạy Chúa, tôi đã thật sự chấn động.
- Nấu một bữa tối đầy đủ.
Thật xấu hổ, tôi chưa bao giờ nấu một bữa tối thực sự (tức là không chỉ có hâm nóng đồ ăn bằng lò vi sóng) cho cả gia đình mình. Vì vậy, tôi đã chơi lớn và làm món “timpano”—một món ăn Ý khổng lồ, mất một ngày để nấu và một đêm để chuẩn bị. Ngược lại, chất lượng món ăn khá tốt. Con trai Johnny của tôi nói rằng nó cũng cảm thấy ngạc nhiên khi tôi làm nổi món đó, “như thể một con cá biết trèo lên cây”.
- Đi cùng cảnh sát.
Đêm hôm trước, tôi nhận được tin nhắn từ người cảnh sát mà tôi sẽ đi cùng với nội dung: “Hãy mặc áo phông mỏng vì bạn sẽ phải mặc áo chống đạn bên ngoài.” Tôi quyết định không nói chuyện này với vợ mình. Ngày hôm sau, khi chúng tôi xuất hiện để xử lý một cuộc tranh chấp gia đình, viên cảnh sát đã đi ra cửa, còn tôi ở lại phía trước trên chiếc xe cảnh sát. Một người phụ nữ tức giận chạy từ nhà ra ô tô và lấy thứ gì đó ra khỏi ngăn đựng găng tay. Vào lúc đó, tôi học được một điều về bản thân mà tôi luôn nghi ngờ, đó là tôi luôn là kẻ chạy trốn, chứ không phải một chiến binh. Tôi cúi rạp xuống thấp nhất có thể, nhìn qua bảng điều khiển và thấy cô ấy chỉ lấy điện thoại di động ra khỏi ngăn. Về phần viên cảnh sát đi cùng tôi, mặc dù trông có vẻ như anh ta đã được tuyển chọn kỹ từ trường cảnh sát, nhưng anh ta lại là một fan hâm mộ của một ban nhạc anime (tôi không biết ban nhạc đó luôn), thích mặc trang phục thời Victoria cùng gia đình để tham gia các buổi khiêu vũ cosplay và có một đứa con đã trưởng thành mắc chứng tự kỷ, giống như gia đình tôi.
Chuyến đi đó cực kỳ nổi bật trong danh sách các chuyến phiêu lưu của tôi: Mỗi lần tôi bắt đầu đánh dấu một mục nào đó là đã làm nó, trải nghiệm có được luôn trở nên khác biệt đáng kể so với những gì tôi mong đợi, thường theo những cách vui nhộn, hấp dẫn và đôi khi thậm chí còn rất cảm động.
Và bây giờ tôi đã có 60 câu chuyện mới thú vị để kể cho bạn bè nghe trong một bữa ăn món cá nóc có khả năng gây chết người — và bữa ăn này cũng đứng thứ 29 trong danh sách.\