Lẽ ra chúng ta nên được yêu thương như thế nào

le-ra-chung-ta-nen-duoc-yeu-thuong-nhu-the-nao

Chúng ta thường nghe về những tổn thương thời thơ ấu có thể hằn sâu vào tâm hồn một người.

Chúng ta thường nghe về những tổn thương thời thơ ấu có thể hằn sâu vào tâm hồn một người. Nhưng đôi khi, ta quên mất một câu hỏi quan trọng không kém: nếu một đứa trẻ lớn lên trong sự yêu thương đủ đầy, điều gì sẽ xảy ra? Được yêu đúng nghĩa là như thế nào? Và những người được nuôi dưỡng trong vòng tay ấm áp của tình yêu sẽ khác biệt ra sao?

Nếu một tuổi thơ có thể gọi là trọn vẹn trong yêu thương, ta có thể mong chờ một vài điều như thế này diễn ra…

– Trong những ngày tháng đầu tiên của cuộc đời, một đứa trẻ được yêu thương sẽ là trung tâm của cả vũ trụ cha mẹ. Trong một khoảng thời gian, mọi thứ đều xoay quanh bé. Khi con đói và cất tiếng khóc, sẽ có người chạy đến ngay. Khi con cười lần đầu tiên, cả nhà sẽ trầm trồ ngạc nhiên. Khi con bập bẹ nói điều gì đó, mọi người sẽ kiên nhẫn lắng nghe. Điều này không khiến trẻ trở nên ích kỷ. Ngược lại, chỉ khi một đứa trẻ từng được đặt vào vị trí "tuyệt đối quan trọng", nó mới có thể lớn lên với sự khiêm nhường và lòng trắc ẩn dành cho người khác. Sự nuông chiều thời thơ bé chính là nền tảng cho sự vị tha của người trưởng thành sau này.

– Trong một tuổi thơ tràn đầy yêu thương, đứa trẻ sẽ cảm nhận được niềm vui và sự hạnh phúc của cha mẹ, không phải vì nó làm được điều gì đó xuất sắc, mà đơn giản chỉ vì nó tồn tại. Nó sẽ cảm nhận được niềm hân hoan thuần khiết của cha mẹ, niềm hạnh phúc khi chào đón sự hiện diện của nó trong thế giới này. Cảm giác ấy không đến từ những khoảnh khắc to tát, mà từ những điều nhỏ bé hàng ngày: ánh mắt cha mẹ sáng lên khi thấy con bước vào phòng, những cái ôm ấm áp vào buổi sáng và trước khi đi ngủ, những bức vẽ nguệch ngoạc của con được dán lên tủ lạnh, những câu chuyện con kể được lắng nghe và ghi nhớ. Từ đó, đứa trẻ hình thành một niềm tin vững chắc vào bản thân và quyền được tồn tại của mình. Nó sẽ không lớn lên trong sự sợ hãi, không phải rụt rè hay xin lỗi vì những mong muốn của mình. Khi trưởng thành, nó sẽ không mắc kẹt trong những mối quan hệ độc hại, không bị những kẻ tàn nhẫn hay ích kỷ thao túng, vì nó biết rằng mình xứng đáng được đối xử tử tế. Và nếu cuộc đời có lúc nhẫn tâm với nó, nó cũng sẽ biết đứng về phía chính mình, với sự bao dung và kiên nhẫn cần thiết.

– Trong một tuổi thơ được yêu thương, đứa trẻ sẽ luôn được nhìn nhận bằng sự thấu hiểu và thiện chí. Khi làm đổ cốc nước trong bếp, nó không bị mắng là “vụng về, hậu đậu”, mà đơn giản, ai cũng có thể làm đổ nước khi dùng loại hộp này. Khi không muốn chia sẻ đồ chơi, nó không bị chê là “tham lam, ích kỷ”, mà đơn thuần chỉ đang bảo vệ những gì thuộc về mình – cũng giống như một người lớn sẽ cảm thấy thế nào nếu bị buộc phải cho người lạ mượn xe hay chia sẻ bạn đời của mình. Những bậc cha mẹ biết yêu thương sẽ không vội vàng biến con mình thành “kẻ xấu” chỉ vì những lỗi lầm nhỏ nhặt.

– Một người cha, người mẹ thực sự yêu thương con sẽ hiểu rằng mọi đứa trẻ đều có những lúc khó chịu, cau có, hay giận dỗi vô cớ. Họ không cảm thấy bối rối hay xấu hổ vì những khoảnh khắc ấy. Họ đủ vững vàng để biết rằng những ngày nắng ấm sẽ quay trở lại, rằng một đứa trẻ không thể lớn lên một cách lành mạnh nếu không có cơ hội được thể hiện trọn vẹn cả nỗi tức giận lẫn thất vọng của mình – về trường học, về anh chị em, về những bộ phim kết thúc quá nhanh, về giờ đi ngủ – và cả về những sai sót của chính những bậc phụ huynh yêu thương nhưng đôi khi cũng thật đáng ghét của nó.

– Một người cha, người mẹ biết yêu thương sẽ trao cho con cảm giác rằng thế giới này là một nơi đầy ắp những điều kỳ thú để khám phá và chính bản thân con cũng có thể tìm ra những ý tưởng đáng giá. Thay vì vội vàng lao đến công viên như thể có một cuộc hẹn không thể bỏ lỡ với chiếc xích đu hay khung leo trèo, họ sẵn sàng chậm lại, để bị cuốn theo trí tò mò của con trẻ.

Có lẽ trên đường đi, con phát hiện một bức tường gạch đầy mê hoặc, xứng đáng được dừng lại để quan sát, chạm tay vào, cảm nhận từng viên gạch có sắc thái khác nhau – viên thì nhẵn nhụi, viên lại sần sùi, có chỗ còn ẩn mình những cụm rêu mềm mại như chạm vào phép màu. Hoặc có thể, ngay sát vệ đường, một bông hoa nhỏ xíu đang nở rộ, đẹp đến mức con muốn ngân nga một khúc ca dành riêng cho nó. Rồi đâu đó có một vũng nước lấp lánh như gương, đang chờ đợi được dẫm lên, bắn tung tóe, hay lặng lẽ đón nhận những chiếc lá rơi nhẹ nhàng trên mặt nước. Và biết đâu, cả một buổi chiều hôm ấy sẽ rẽ theo một hướng hoàn toàn mới khi con bắt gặp một chú ốc sên nhỏ bé đang chậm rãi bò ngang vỉa hè – một sinh vật cần được quan sát, bàn luận, thậm chí có thể được nâng niu mang về khu vườn trên một chiếc lá. Charles Darwin hay Alexander von Humboldt, trên những hành trình khám phá vĩ đại của mình, cũng chưa chắc đã bắt gặp điều gì thú vị hơn thế.

– Một tuổi thơ được yêu thương không phải là tuổi thơ khiến đứa trẻ phải tôn thờ cha mẹ hay người chăm sóc mình đến mức đánh mất sự tự tin vào bản thân. Người lớn có thể có những điểm mạnh đáng ngưỡng mộ, nhưng đứa trẻ cũng được dịu dàng dẫn dắt để hiểu rằng cha mẹ thực ra chỉ là những con người bình thường – với tất cả sự vụng về, bất toàn mà con người vốn có. Đôi khi họ cũng ngốc nghếch, có lúc lười biếng, có thể thèm ăn sô-cô-la sau bữa tối đến mức không cưỡng lại được, hoặc nghiện những chương trình truyền hình có phần ngớ ngẩn. Khi đứa trẻ nhận ra những khiếm khuyết đó, nó sẽ dần thấy mình không còn nhỏ bé trước người lớn, mà có thể trưởng thành, ngang hàng, bước vào thế giới của những người trưởng thành một cách tự nhiên. Đồng thời, nó cũng học được cách chấp nhận những thiếu sót của chính mình – bởi nếu người mà nó kính trọng nhất còn không hoàn hảo, thì nó cũng không cần phải xấu hổ hay khổ sở vì những lần vấp ngã của bản thân. Một người có thể mắc lỗi, có thể ngốc nghếch – nhưng vẫn đủ tốt đẹp và đáng được yêu thương.

Nếu những điều này được truyền tải trong suốt quá trình trưởng thành, đứa trẻ ấy, khi lớn lên, sẽ biết cách thẳng thắn bày tỏ nhu cầu của mình, khoan dung với lỗi lầm của bản thân, đủ mạnh mẽ để rời xa những con người độc hại, biết yêu thương người khác và quan trọng nhất – có thể dịu dàng dành sự bao dung cho chính mình, dù cuộc sống có thể chẳng bao giờ hoàn hảo nhưng vẫn luôn đủ đầy theo một cách nào đó. 

Nguồn: HOW WE SHOULD HAVE BEEN LOVED | The School Of Life  

menu
menu