Liệu tình dục có nên là lý do để chia tay?

Tình dục thực sự nên được xem trọng đến mức nào?
Trong các mối quan hệ hiện đại, có một tiêu chí tưởng chừng xa lạ với những quý tộc Pháp vào năm 1755, người nông dân Scotland năm 1952 hay hầu hết mọi người từ khi loài người xuất hiện – nhưng giờ đây lại được chấp nhận rộng rãi và khó lòng bỏ qua: một đời sống tình dục năng động và thỏa mãn. Chúng ta thường được khuyên rằng, thật kỳ lạ, thậm chí đáng ngờ, nếu duy trì một mối quan hệ lâu dài mà thiếu đi sự kết nối mãnh liệt trong chuyện chăn gối. Và chắc chắn, nếu ai đó tuyên bố chia tay vì “tình dục không còn như trước,” họ sẽ nhận được sự đồng cảm và thấu hiểu sâu sắc. Nếu cần tìm một lý do chính đáng để rời đi, dường như việc tình dục không hòa hợp là tất cả những gì ta cần viện dẫn.
Tuy nhiên, chúng ta cũng cần nhận ra rằng, quan điểm này thực chất có phần kỳ quặc và hơi phi lý. Liệu ta có thực sự rời bỏ một người chỉ vì chất lượng hay tần suất của một cảm giác chỉ kéo dài vài phút, mà về một khía cạnh nào đó, có thể không khác gì sự thỏa mãn khi thưởng thức một món tráng miệng tuyệt vời hay một khoảnh khắc đầy hứng khởi trên sàn nhảy? Liệu ta có sẵn sàng phá vỡ gia đình, làm tổn thương con cái, tan vỡ tài sản và tự đẩy mình vào địa ngục chỉ vì chuyện này? Tình dục thực sự nên được xem trọng đến mức nào?
Happy Holiday 1999 Agnes Martin
Lý do khiến ta bối rối nằm ở chỗ: tình dục vừa là hiện tượng thể chất vừa là hiện tượng cảm xúc, một sự kết hợp khiến ta khó xác định vị trí phù hợp của nó trong danh sách lý do để ở lại hay ra đi. Tình dục có thể mang ý nghĩa hời hợt như một trận tennis, hoặc sâu sắc như một cánh cửa dẫn vào tâm hồn người khác. Hành động thì giống nhau, nhưng ý nghĩa của nó lại có thể khác biệt vô cùng.
Ta có thể đưa ra một tuyên bố lớn lao thế này: chẳng ai thực sự rời bỏ một mối quan hệ chỉ vì “tình dục tệ.” Người ta có thể nói, thậm chí tin rằng vấn đề là do chuyện chăn gối không ổn, nhưng thực chất nguyên nhân gần như luôn nằm ở một điều khác. Ngược lại, bất kỳ mức độ trục trặc nào trong tình dục – dù không còn tồn tại hay vụng về về mặt thể xác – đều có thể chịu đựng được, miễn là các khía cạnh khác của mối quan hệ vẫn ổn.
Điều thực sự không thể chịu đựng, và chính là lý do để chia tay, là sự thiếu vắng tình cảm. Ý nghĩa của một mối quan hệ nằm ở cảm giác được thấu hiểu, được chấp nhận, được nâng đỡ, được yêu thương và trân trọng bởi một người khác. Thiếu đi điều này, ta chẳng khác gì ăn tối một mình mãi mãi. Nhưng quan trọng hơn, cách tình cảm được thể hiện có thể đa dạng vô cùng. Nó có thể diễn ra qua những cái ôm, những nụ hôn, những cử chỉ âu yếm hay sự chia sẻ trong những giấc mơ thầm kín. Nhưng đôi khi, tình cảm cũng có thể đến từ việc nắm tay, một cái ôm vào ban đêm, lắng nghe nỗi buồn của nhau, hay chỉ đơn giản là quan tâm tới nhu cầu của đối phương. Một nụ hôn nhẹ khi ta trở về nhà có thể ý nghĩa ngang bằng với một đêm cuồng nhiệt trong phòng ngủ, nếu nó giúp duy trì sự gắn kết sâu sắc giữa hai người.
Khi một đối tác từ chối những cử chỉ thân mật của ta trên giường hoặc khi khoảng cách giữa những lần gần gũi kéo dài, điều này khiến ta đau khổ không chỉ vì ta mất đi khoái cảm thể xác, mà bởi vì bên trong ta luôn tồn tại nhu cầu được yêu thương. Ta cần được trấn an, theo cách trực tiếp nhất, rằng ta vẫn giữ một vị trí quan trọng trong trái tim người ấy. Không phải thiếu tình dục – tự thân nó – là vấn đề dẫn đến chia ly, mà là sự thiếu vắng sự thân mật và dịu dàng mà điều đó ngụ ý.
Có một sự khác biệt lớn giữa một người thực sự quá mệt mỏi hoặc không có tâm trạng bởi vì họ đang lo lắng về cuộc họp ngày mai, hoặc về đứa trẻ trong phòng bên có thể khóc, nhưng vẫn hiểu được và đồng cảm với mong muốn mãnh liệt của ta – với một người coi sự gần gũi của ta là phiền phức hoặc đơn giản không còn chút hứng thú nào với sự thân mật giữa hai người. Kết quả thực tế có thể giống nhau: không có tình dục. Nhưng về mặt cảm xúc, hai tình huống hoàn toàn khác biệt. Trong trường hợp đầu tiên, ta vẫn cảm thấy được yêu và được trân trọng, dù đối tác không thể đáp lại. Trong trường hợp thứ hai, có lẽ đã đến lúc phải rời đi.
Ta có thể chấp nhận từ bỏ việc thực hiện nhiều ham muốn của mình nếu biết rằng đối phương vẫn thể hiện tình cảm và sự quan tâm theo những cách khác trong cuộc sống hằng ngày – ngay cả khi, vì những lý do phức tạp trong quá khứ, mối quan hệ của họ với sự thân mật thể xác đi theo một con đường khác, mờ nhạt hơn. Nếu có đủ sự yêu thương và gắn bó giữa hai người, việc một người (vì những lý do riêng) không có nhu cầu thực hiện những hành động thân mật về thể xác, dù với ta hay với ai khác, không nhất thiết trở thành thảm họa hay mối đe dọa hủy diệt mối quan hệ. Điều thực sự gây tổn thương không phải là đối phương không thể đáp ứng mong muốn của ta, mà là họ đón nhận ta bằng sự lạnh lùng, phòng thủ, phán xét hoặc thờ ơ.
Để xác định liệu một mối quan hệ có thể cứu vãn hay không, ta cần chấp nhận rằng vấn đề có thể không nằm ở chuyện tình dục, mà ở sự xa cách tiềm ẩn giữa hai người. Về lý thuyết, một mối quan hệ vẫn có thể tồn tại nếu hai người không bao giờ đạt cực khoái cùng nhau hoặc không bao giờ khám phá trọn vẹn những tưởng tượng sâu kín, miễn là cả hai vẫn cảm nhận được sự yêu thương và mong muốn thực sự từ đối phương. Sự phân biệt này rất quan trọng, vì nếu ta chia tay, ta cần biết rõ lý do thật sự: nếu cứ khăng khăng nghĩ rằng vấn đề là do thiếu tình dục (hoặc không phải kiểu tình dục ta muốn), ta có thể hiểu sai điều mà ta thực sự tìm kiếm từ người kia. Điều ta tìm kiếm không phải là một bạn tình hoàn hảo về mặt thể xác, mà là một nguồn tình cảm và sự thấu hiểu đủ tốt – điều quan trọng hơn nhiều và đôi khi khó đạt được hơn.
Trong một mối quan hệ mới, tốt đẹp hơn, ta có thể vẫn có đời sống tình dục không nhiều hơn trước, nhưng lại không oán giận sự thiếu hụt đó, vì ta đã tìm thấy những cách bền vững hơn để cảm nhận tình yêu của đối phương.
Nguồn: SHOULD SEX EVER BE A REASON TO BREAK UP?