Nghĩ về người cũ

nghi-ve-nguoi-cu

Chúng ta có thể dành ra cả một quãng đời – đôi khi là nhiều năm – để mãi miết tự hỏi vì sao có những người ta từng yêu tha thiết, lại có thể làm tổn thương ta sâu sắc đến thế.

Chúng ta có thể dành ra cả một quãng đời – đôi khi là nhiều năm – để mãi miết tự hỏi vì sao có những người ta từng yêu tha thiết, lại có thể làm tổn thương ta sâu sắc đến thế. Vì sao họ lại như vậy? Vì sao họ lại hành xử như thế?

Có những giờ phút ta lặng người mà tự hỏi: vì sao họ bỗng dưng biến mất? Vì sao họ chưa từng nói một lời rõ ràng? Khi mọi chuyện có thể được giải quyết một cách đơn giản, tại sao họ lại chọn cách phức tạp hơn? Tại sao họ không thể chỉ cần…? Lẽ ra họ chỉ cần…? Chẳng phải sẽ vừa tử tế hơn, vừa hợp lý hơn nếu họ…? Phải chăng tổn thương đã có từ đầu, hay chỉ đến sau này mới nảy sinh? Điều gì là thật, điều gì chỉ là lời dối trá?

Photo by Marco Molitor on Unsplash

Ta có thể tiếp cận những hành vi khó hiểu và tổn thương ấy từ vô vàn góc nhìn khác nhau. Ta rà soát lại từng dòng thời gian. Ta đánh dấu những khoảnh khắc quan trọng. Ta mượn ngôn ngữ tâm lý học để cố gắng truy nguyên căn cội cho sự trẻ con, vụng về của họ. Có những lúc, những thuật ngữ rắc rối như "rối loạn nhân cách ranh giới", "tránh né", "phớt lờ", hay "diễn xuất" lại mang đến cho ta chút nhẹ nhõm kỳ lạ. Ta lôi kéo những người bạn chân thành – dù lúc này họ đã bắt đầu mệt mỏi – vào những cuộc suy luận đầy sốt sắng của mình. Trong mỗi bữa ăn, mỗi cuộc dạo chơi, ta lại lạc về một hội thảo miên man, nơi mà đề tài không gì khác ngoài bóng dáng mơ hồ của một người từng đi qua cuộc đời ta và để lại cả một vùng đổ nát.

Thế nhưng rồi, ở một điểm nào đó, sâu trong hành trình vật lộn ấy, ta bắt đầu nhận ra rằng: có lẽ điều tử tế nhất ta có thể làm cho chính mình là buông bỏ – buông bỏ việc cố tìm ra lời giải cho những câu đố tâm lý không hồi kết này. Dù ta đã nỗ lực hết mình, với biết bao lý thuyết sắc sảo – và đôi khi là giận dữ – được sắp xếp, có thể ta sẽ không bao giờ hiểu được lý do thật sự đằng sau hành vi lạ lùng và tổn thương của họ. Đó là sự tàn nhẫn ngầm ẩn? Là sự phản bội trắng trợn? Là một lời nói dối mà họ không thể thoát ra? Là vết hằn từ cách mẹ họ từng đối xử với họ, nay được tái hiện nơi ta? Là vết thương từ người chị kiêu ngạo hay người cha câm lặng? Là một cuộc đời chỉ toàn diễn xuất và giả dối? Hay nói đơn giản hơn, phải chăng họ chỉ là một người "không bình thường"? Hoặc cũng có thể – công bằng mà nói – tất cả chỉ là hệ quả của những tính cách kỳ quặc và mong đợi thiếu thực tế từ phía ta?

Giữa những câu hỏi chưa lời đáp ấy, một điều quan trọng hơn dần hiện ra – gần gũi và thiết yếu hơn: đó là chăm sóc chính mình. Có thể, rốt cuộc, tất cả những điều ấy… không còn quá quan trọng nữa. Sau bao tháng năm suy ngẫm, có lẽ ta nên thừa nhận: ta sẽ không bao giờ thật sự hiểu được họ. Ta không phải bác sĩ trị liệu của họ, cũng chẳng phải người phiên dịch cho nỗi đau của họ. Ta không phải nhà chẩn đoán hay thầy bói. Ta, trước hết và trên hết, chỉ là một con người mỏng manh. Một tâm hồn yếu ớt. Ta dễ bị tổn thương – và lần này, ta đã thật sự bị nghiền nát bởi sự bí ẩn, lạnh nhạt, và vô tâm của họ.

Vậy nên, sau buổi “hội thảo” kéo dài nữa, có lẽ đã đến lúc ta không cần biết thêm điều gì nữa. Chỉ một điều này là đủ: họ đã không đối xử đúng với ta. Họ không thật sự đứng về phía ta. Họ đã gây ra cho ta những tổn thương hoàn toàn không cần thiết. Thế là đủ. Đó là tất cả những gì ta cần nhớ, và có lẽ cũng là tất cả những gì ta sẽ biết được.

Sẽ là việc của người khác – nếu có ai đó thật sự quan tâm – để phân tích xem rốt cuộc “có gì sai” nơi họ. Có thể chẳng có gì cả, hoặc cũng có thể là cả một vực sâu. Nhưng đó không còn là nhiệm vụ của ta. Có thể một thập kỷ sau, mọi câu trả lời mới dần hé lộ – và lúc ấy, ta đã chẳng còn ở trung tâm câu chuyện. Có lẽ, khi ấy, ta cũng đã gần như lãng quên họ rồi. Trong khi chờ đợi những câu trả lời từ vũ trụ, có một việc quan trọng hơn nhiều mà ta cần làm: băng bó vết thương cho mình, dịu dàng nâng niu nỗi đau như cách một người mẹ yêu thương ôm lấy đứa con sợ hãi của mình. Đủ rồi – những cuộc điều tra tâm lý mỏi mệt ấy. Ta sẽ không bao giờ hiểu vì sao họ lại như vậy. Đó là chuyện của các vị thần. Tất cả những gì ta biết là: ta đã đau quá nhiều. Và ta đã chịu đựng quá đủ. Chuyện này đã kéo dài quá lâu. Giờ đây, điều ta cần làm – và quan trọng hơn tất thảy – là gác lại mọi thứ, để có thể ngồi thật yên và thật nhẹ nhàng bên cạnh chính mình, trong sự cảm thông và trìu mến, cho đến khi cơn đau dịu xuống. Bởi thật ra, ta đã biết đủ rồi.

Những cuốn sách của The School Of Life đã được xuất bản tại Việt Nam: 

Sự tự tin: https://s.shopee.vn/8fC29A3CnT

HÀNH TRÌNH YÊU của Alain de Botton: https://s.shopee.vn/3AqsUhTT0E

Bộ sách TRIẾT HỌC VỀ TÌNH YÊU: https://s.shopee.vn/AKJbyy8tAt

Những Điều Trường Lớp Chưa Kịp Dạy Ta: https://s.shopee.vn/30XSURAD2t

Sự bình tĩnh: https://s.shopee.vn/10qq309MxA 

Sức hút của sự tử tế: https://s.shopee.vn/3AvKd33d74 

Làm việc mình yêu, yêu việc mình làm: https://s.shopee.vn/3LBz2Jdvhw

Nguồn: RUMINATING ON ONE’S EX | The School Of Life

menu
menu