Những nỗi đau âm thầm của người quá mức ngăn nắp
Họ không thể ngủ được nếu căn bếp chưa hoàn toàn tinh tươm, và có thể bị bối rối sâu sắc chỉ vì một vết xước trên bức tường.
Người quá mức ngăn nắp thường được xem là có gì đó hơi buồn cười. Họ luôn bận rộn vì một ngăn tủ trông có vẻ chứa quá nhiều thứ. Họ không thể ngủ được nếu căn bếp chưa hoàn toàn tinh tươm, và có thể bị bối rối sâu sắc chỉ vì một vết xước trên bức tường.
Kèm theo sự trêu chọc đó, người ta rất dễ đưa ra vài lời "phân tích tâm lý nghiệp dư" – khi thấy họ kiểm tra lại giỏ quần áo bẩn vào lúc nửa đêm, một lần nữa. Có thể sẽ có những suy đoán về nguồn gốc của những ám ảnh này. Rõ ràng là họ đang chạy trốn khỏi một điều gì đó mà đáng ra nên đối diện một cách tỉnh táo hơn, họ đang dùng năng lượng cho việc này thay vì dành nó cho những thứ khác đáng ra hợp lý hơn; đây có thể là một cách thay thế cho tình yêu hay sáng tạo, họ thực sự là kiểu người “ám ảnh”.
Photo by Marcin Galusz on Unsplash
Những người cực kỳ ngăn nắp như chúng tôi nên – vì lợi ích của chính mình và của những người xung quanh – ngừng việc giả vờ đi. Tất nhiên, chúng tôi không hoàn toàn “bình thường.” Tất nhiên, có điều gì đó hơi sai, hoặc thậm chí là khá bất ổn ở đây.
Nếu chúng tôi hoàn toàn cân bằng, chúng tôi sẽ chẳng bận tâm chút nào về những gì đang diễn ra trong ngăn đựng dao dĩa. Những quyển sách trên kệ có thể xếp mà không cần chú ý đến sự thẳng hàng của chúng. Chúng tôi sẽ chẳng bao giờ nghĩ quá nhiều về vết bẩn trên lớp bít-tông giữa bồn rửa và mặt bàn.
Nhưng chúng tôi không phải là kiểu người như thế, và nếu có thể thừa nhận lý do tại sao, có lẽ thế giới sẽ dễ dàng với chúng tôi hơn một chút, thậm chí vào một ngày đẹp trời còn có thể dành cho chúng tôi chút cảm thông. Chúng tôi trở nên quá đỗi ngăn nắp vì – từ rất sớm – có lẽ một vài thứ quan trọng trong cuộc sống đã cực kỳ lộn xộn. Có thể ai đó thường xuyên hét lên với chúng tôi, có thể chúng tôi luôn cảm thấy như sắp xảy ra một vụ nổ lớn, gần như chắc chắn rằng không ai đủ thời gian để chấp nhận những phần hỗn độn của con người chúng tôi.
Và rồi, vào một lúc nào đó, chúng tôi tìm thấy sự an ủi khi xếp tất cả các tô theo kích thước đường kính, dồn tiền tiết kiệm vào ghế bếp, hay nằm bò quanh phòng với bộ tăm bông và chậu nước xà phòng để tìm bụi bặm.
Dĩ nhiên, sự ngăn nắp này không thể hoàn toàn giải cứu chúng tôi khỏi những nỗi niềm sâu kín. Nỗi lo âu vẫn luôn ở đó. Nhưng với những ai chưa từng nếm trải cảm giác sợ hãi đến tận xương tủy, thật dễ dàng để cười nhạo mà không hiểu được một căn phòng sắp xếp hoàn hảo có thể làm dịu lòng chúng tôi đến nhường nào.
Ai cũng mong mình có thể vô tư trước sự lộn xộn, trước cái xấu xí, hỗn độn, ồn ào, và cả tiếng khóc ré của mấy đứa nhỏ nhà hàng xóm. Nhưng để làm được điều đó, cái tôi của chúng tôi cần được bọc trong những lớp yêu thương thật dày và lâu dài qua nhiều năm tháng.
Dĩ nhiên, chúng ta có thể bật cười trước những người mải mê dọn dẹp. Nhưng gọi họ là “quá ngăn nắp” có lẽ không trúng ý. Họ không phải người ngăn nắp; trước hết, họ là những người mang nỗi hỗn độn sâu kín bên trong, luôn dễ dàng bị kích động bởi sự bừa bộn bên ngoài. Và nếu thật lòng tử tế, biết đâu chúng ta có thể mở lòng ra giúp họ gấp đống quần áo, hoặc thậm chí sắp xếp lại chồng sách theo năm xuất bản, màu gáy, và nhà xuất bản.
Nguồn: THE OVERLOOKED PAINS OF VERY, VERY TIDY PEOPLE