Tại sao bạn cứ mãi bất hạnh?

Đây sẽ không phải là một bài nói chuyện động viên kiểu cũ, nói rằng vũ trụ vận hành theo những cách bí ẩn, hay rồi mọi thứ sẽ đâu vào đấy nếu bạn biết kiên nhẫn.
Đây sẽ không phải là một bài nói chuyện động viên kiểu cũ, nói rằng vũ trụ vận hành theo những cách bí ẩn, hay rồi mọi thứ sẽ đâu vào đấy nếu bạn biết kiên nhẫn. Xin tiết lộ trước nhé: sẽ không đâu.
Sự thật phũ phàng là thế này: Vũ trụ không quan tâm bạn có hạnh phúc hay không. Chỉ có bạn là người cần quan tâm mà thôi.
Có thể bạn đã từng tìm kiếm câu trả lời ở những khóa thiền định hay trong những cuốn sách self-help (thậm chí là mấy cuốn “rất hay, cực kỳ hay”). Hoặc bạn đã liều lĩnh đặt vé đi Peru, ngồi nhâm nhi ayahuasca cả một cuối tuần để đối thoại với các vị thần trên kia. Nhưng giờ đây, bạn vẫn đang ngồi đó, nhíu mày bối rối, lướt điện thoại, nhâm nhi ly latte ba-shot, rồi tự hỏi: “Sao mình vẫn thấy bất hạnh thế này?”
Nghe này, bí quyết để hạnh phúc không nằm ẩn giấu trong một câu nói thiền đạo huyền bí nào cả, cũng không bị khóa chặt trong một ứng dụng mindfulness đâu. Câu trả lời đang nhìn thẳng vào bạn qua gương kia kìa.
Vậy, tại sao bạn vẫn khổ sở như thế? Hãy để tôi thử nói thẳng nhé.
BẠN ĐANG MÃI CHẠY THEO HẠNH PHÚC
Sự thật phũ phàng là đây: chạy theo hạnh phúc cũng giống như chơi trò đuổi bắt với một hồn ma. Bạn cứ chạy mải miết, tiêu hao sức lực, để rồi vẫn chẳng nắm được gì trong tay.
Đừng hiểu lầm tôi nhé. Mong muốn được hạnh phúc vốn dĩ không sai. Nhưng khi hạnh phúc trở thành đích đến thay vì là món quà đi kèm trên hành trình sống trọn vẹn, thì mọi chuyện bắt đầu đi chệch hướng.
Bạn thấy đấy, cuộc sống không phải lúc nào cũng là những đợt sóng cao ngút của niềm vui. Cuộc sống là cả những đợt sóng trầm, là biển động và cũng là biển lặng.
Nhớ bộ phim Inside Out chứ? Những nhân vật dễ thương đại diện cho từng cảm xúc ấy không chỉ xuất hiện cho vui đâu. Chúng nhắc nhở một sự thật sâu sắc: mỗi cảm xúc, dù là niềm vui hay nỗi buồn, đều có vai trò quan trọng trong bức tranh toàn cảnh của đời người.
Hạnh phúc không phải là điểm đến. Nó là phần thưởng khi bạn sống một cuộc đời có ý nghĩa, có mục đích, và tràn đầy sự viên mãn.
Vậy nên, thay vì mãi khao khát hạnh phúc, hãy tập trung làm những điều thật sự quan trọng với bạn, những việc mang lại cho bạn cảm giác thành tựu và sự trưởng thành – dù đôi khi chúng kéo theo cả sự khó chịu và thử thách.
BẠN ĐANG TRÁNH XA NỖI ĐAU
Chúng ta đang sống trong một xã hội mà nỗi đau bị xem như vị khách không mời. Chúng ta tạo ra đủ mọi tấm lá chắn để né tránh nó – từ thuốc giảm đau cho những cơn nhức nhối nhỏ nhặt nhất, đến việc đắm chìm trong vô vàn trò giải trí để trốn chạy nỗi đau tinh thần, thậm chí chỉ là cảm giác buồn chán.
Nhưng đây là một sự thật không dễ chịu: nỗi đau là một phần không thể tách rời của cuộc sống.
Bạn không thể trưởng thành thực sự nếu không trải qua ít nhiều khó khăn. Sự rát buốt của buổi tập thể hình căng sức sẽ giúp cơ bắp bạn khỏe hơn. Tương tự, nỗi đau khi đối mặt với những tình huống khó khăn, khi vượt qua thử thách, sẽ rèn giũa con người bạn vững vàng hơn.
Hãy tưởng tượng, bạn luôn ấp ủ ước mơ khởi nghiệp. Nhưng bạn sợ thất bại, sợ mất ổn định tài chính, sợ những giờ làm việc kiệt sức. Thế là bạn chọn an toàn ở lại với công việc văn phòng 9-5, nơi đang dần rút cạn sức sống của bạn.
Bằng cách né tránh “nỗi đau,” bạn cũng đang từ chối cơ hội phát triển và tìm thấy ý nghĩa đích thực.
BẠN ĐANG SO SÁNH BẢN THÂN VỚI NGƯỜI KHÁC
Chào mừng bạn đến với thời đại của mạng xã hội – sân khấu hoàn hảo cho trò chơi so sánh. Khi bảng tin ngập tràn những khoảnh khắc đỉnh cao của người khác, bạn sẽ dễ dàng cảm thấy mình đang tụt lại phía sau.
So sánh bản thân với người khác là công thức chắc chắn để dẫn tới bất mãn.
Hãy nhớ, bạn đang chạy đường đua của riêng mình. Và nó sẽ không giống bất kỳ ai khác, như vậy mới là điều tuyệt vời.
Bạn của bạn có thể đang khoe chiếc văn phòng sang trọng nơi góc phố, còn bạn thì làm việc trong một căn phòng nhỏ ấm cúng ở nhà.
Họ có thể đang kiếm sáu con số mỗi năm, còn bạn thì vừa đủ sống thoải mái.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ này: có thể họ đang căng thẳng, kiệt sức và mất đi sự bình yên, trong khi bạn có tự do làm việc theo cách của riêng mình, sống một cuộc đời cân bằng và giản dị hơn.
BẠN ĐANG SỐNG TRONG ĐẦU MÌNH THAY VÌ SỐNG Ở HIỆN TẠI
Tâm trí con người thường là cỗ máy du hành thời gian. Ta cứ mải miết trôi dạt về quá khứ, ôm ấp những ký ức đã qua, hoặc day dứt với những điều hối tiếc. Ta lo lắng về tương lai, vẽ vời ra đủ thứ viễn cảnh bất an về những điều còn chưa xảy ra.
Giữa những chuyến đi không hồi kết ấy, ta lại quên mất hiện tại – khoảnh khắc duy nhất mà ta thực sự có.
Cuộc đời diễn ra ở thì hiện tại. Bạn không thể viết lại quá khứ, cũng chẳng thể nắm chắc được tương lai, nhưng bạn có thể trân trọng và sống trọn vẹn giây phút này – dù nó có đẹp đẽ hay còn khiếm khuyết.
Có thể bạn đang đọc những dòng này trong một quán cà phê ồn ào, bên ly cà phê nghi ngút khói. Thay vì lo lắng về buổi họp sắp tới, hay hoài niệm về chuyện đã qua, hãy hít một hơi thật sâu. Cảm nhận hương cà phê lan tỏa, hơi ấm truyền qua đôi bàn tay, lắng nghe âm thanh rộn ràng xung quanh. Hãy sống trong hiện tại.
BẠN ĐANG ĐỔ LỖI CHO NGƯỜI KHÁC VỀ SỰ BẤT HẠNH CỦA MÌNH
Ai mà chẳng từng như vậy – trách sếp đã khiến mình căng thẳng, trách cha mẹ đã gieo vào lòng mình những bất an, trách người yêu cũ đã khiến mình mất niềm tin. Ta đổ lỗi cho họ vì nỗi bất hạnh của chính mình. Nhưng sự thật là thế này: chỉ có bạn – và duy nhất bạn – mới chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của mình.
Thật dễ để chỉ tay trách móc, đóng vai nạn nhân, buông bỏ quyền kiểm soát. Làm thế giúp ta tránh phải đối diện với sự thật phũ phàng: rằng chính ta – và chỉ ta – mới có quyền thay đổi hoàn cảnh của mình.
Đổ lỗi cho người khác vì sự bất hạnh của bạn cũng chẳng khác gì trao cho họ chiếc điều khiển từ xa để kiểm soát cuộc đời mình.
Nó giống như thể bạn nói: “Đây, bạn có quyền quyết định tâm trạng và cảm xúc của tôi.”
Sao bạn lại muốn trao đi quyền lực quý giá ấy?
Hãy lấy lại quyền kiểm soát. Bạn không phải là con rối bị giật dây bởi ý muốn của người khác. Bạn là người cầm dây, là người điều khiển mọi hành động, phản ứng, và trên hết, là niềm hạnh phúc của chính mình.
Hãy nghĩ thử mà xem: bạn bị kẹt xe, trễ giờ họp, tài xế taxi lại chạy vòng vèo hơn mức cần thiết. Bạn có thể chọn cách ngồi đó tức giận, trút mọi bực bội lên người lái xe, để rồi cảm thấy cả ngày của mình bị phá hỏng.
Hoặc, bạn cũng có thể tranh thủ khoảng thời gian ấy để chuẩn bị cho buổi họp, hoặc đơn giản là thưởng thức vài phút nữa với podcast yêu thích.
Hoàn cảnh không thay đổi, nhưng phản ứng của bạn thì khác, và chính điều ấy tạo nên sự khác biệt.
Cuối cùng, mọi chuyện đơn giản thế này thôi: đừng để người khác có quyền điều khiển cảm xúc của bạn. Đừng để ai có được niềm vui khi làm bạn thấy mình nhỏ bé. Và chắc chắn, đừng trao cho ai quyền khiến bạn bất hạnh mà không có sự cho phép của chính mình.
Cuộc đời là một chuyến tàu lượn – với những đoạn lên cao và cả những đoạn rơi xuống, với ngày vui lẫn ngày buồn. Hạnh phúc không phải một trạng thái vĩnh cửu, mà chỉ là một cảm xúc thoáng qua, như bất kỳ cảm xúc nào khác.
Hãy ôm trọn hành trình này – cả niềm vui lẫn nỗi buồn, cả chiến thắng lẫn thất bại. Bởi tất cả những điều ấy, từng mảnh ghép, mới tạo nên câu chuyện riêng của bạn, bức tranh độc nhất vô nhị của cuộc đời bạn.
Hãy thôi đuổi bắt hạnh phúc một cách điên cuồng, dũng cảm đối diện và chấp nhận nỗi đau, ngừng so sánh mình với người khác, neo mình vào hiện tại, và ngừng đổ lỗi cho người khác về sự bất hạnh của chính mình.
Và biết đâu đấy, giữa muôn vàn bề bộn ấy, bạn sẽ chợt thấy cánh bướm hạnh phúc nhẹ nhàng đáp xuống vai mình, vào lúc bạn chẳng còn mong chờ nó nữa.
Nguồn: Why You’re So Unhappy | Mark Manson