Tại Sao Chúng Ta Luôn Cố Tỏ Ra Là Mình Ổn?

tai-sao-chung-ta-luon-co-to-ra-la-minh-on

Đăng ảnh là một nỗ lực yếu ớt để đánh lạc hướng bản thân khỏi cảm xúc thực tại - thất vọng và lo lắng.

Vài hôm trước, tôi có đăng một bức ảnh đen trắng được chỉnh sửa cẩn thận lên Instagram. Trong ảnh, tôi mỉm cười vô tư, tay ôm chú cún cưng của mình. Trong ảnh, có một người đang hạnh phúc, đang hài lòng mãn nguyện và dường như đang có tâm trạng tốt - một người có vẻ là đang “ổn”. Nhưng thực tế là, tôi bị chứng mất ngủ trầm trọng. Tôi chỉ ngủ khoảng 2 tiếng vào đêm trước hôm bức ảnh ấy được chụp, và vì thế tôi cảm thấy mình như chẳng còn chút sức lực, sụp đổ hoàn toàn giữa bộn bề cảm xúc. Tôi đã ở bên bờ vực của suy nhược thần kinh do sự tích tụ triền miên những đêm dài mất ngủ, và tôi chẳng thể nào cảm thấy bình tĩnh hay mãn nguyện như những gì được thể hiện trong bức ảnh tôi đăng. 

Đăng ảnh là một nỗ lực yếu ớt để đánh lạc hướng bản thân khỏi cảm xúc thực tại - thất vọng và lo lắng. Tôi dùng mạng xã hội với hy vọng rằng nó sẽ mang lại cho tôi chút năng lượng tích cực, những lượt thích sẽ khiến tôi cảm thấy mình được công nhận, thấy mình vẫn “ổn”. Về cơ bản, bức ảnh như một trò tiêu khiển (mà tôi tin là) giúp tôi cảm thấy tốt hơn về bản thân, và điều đó có thể giải thoát tôi khỏi những suy nghĩ lo âu đang xâm lấn ngập tràn tâm trí. Vì không bật thông báo trên điện thoại nên chốc chốc tôi lại mở ứng dụng để kiểm tra xem mình đã nhận được bao nhiêu lượt thích. Và khi số lượt thích không đổ dồn về ngay lập tức, sự lo lắng trong tôi tăng cao và tôi định là sẽ xóa tất cả các bài đăng.

Phần vì đã kiệt sức, phần vì cảm thấy bất an và bất mãn với chính mình (như tôi vẫn vậy), tôi tự động đưa ra kết luận rằng bản thân không đủ xinh đẹp, hoặc tôi không có nhiều bạn bè. Tôi nhận ra rằng mình không nên đăng bức ảnh đó vì nụ cười của tôi trông có vẻ giả tạo và tôi tự hỏi, liệu trông tôi có tuyệt vọng quá không khi đăng bức hình chỉ có tôi và chú cún của mình. Tại sao tôi lại làm thế? Vì đã hoàn toàn kiệt sức, vì đã phải chiến đấu với quá nhiều nỗi bất an, tôi bắt đầu cảm thấy bản thân tệ hơn nhiều so với lúc trước khi tôi đăng ảnh. Tôi cảm thấy thực sự thất vọng, cô đơn, bức bối, và bất an về việc “tôi là ai” và “tôi trông như thế nào”. Tôi tưởng rằng bức ảnh sẽ khiến tôi cảm thấy tốt hơn, an toàn hơn. Mà sự thật thì hoàn toàn ngược lại. Những độc thoại tiêu cực tràn ngập tâm trí, và suy nghĩ của tôi cứ xoáy sâu vào đó. Tất cả chỉ vì một tấm ảnh nhỏ nhoi. Ngày hôm sau, thậm chí lát nữa thôi, nó sẽ chẳng còn là vấn đề. Vậy nên tôi không chia sẻ với ai cả, giấu nhẹm mọi cảm xúc của bản thân. Tôi cứ để bức ảnh ở đó và chìm đắm trong ngổn ngang âu lo của riêng mình.

Cuộc sống lắm lúc rất cô đơn, và cũng đầy rẫy những trở ngại mà chúng ta chẳng thể nào kể hết. Chúng ta giữ mọi thứ trong tâm trí và nghĩ rằng mình là người duy nhất phải trải qua. Chúng ta không nói với người khác rằng chúng ta đang gặp khó khăn vì sợ rằng họ sẽ không hiểu được. Hoặc vì sợ rằng họ sẽ coi thường mình. Chúng ta lo lắng rằng họ sẽ phán xét, rằng họ sẽ thấy ta yếu đuối vì tự ta cảm thấy mình tầm thường. Vậy nên chúng ta giữ an toàn bằng cách kìm nén mọi cảm xúc, giấu chúng đi và đẩy xuống nơi vực thẳm. Chúng ta làm mọi thứ trong khả năng của mình để giữ cho bóng tối bị chôn vùi, và đối mặt với thế giới bằng một nụ cười dũng cảm.

Chúng ta nghĩ rằng che giấu cảm xúc là mạnh mẽ, rằng vờ sống một cuộc đời đẹp như tranh chính là giải pháp. Chúng ta nói với mọi người rằng tất cả đều ổn, ngay cả khi chẳng phải thế. Chúng ta cười đùa và bàn tán về những “drama” thú vị diễn ra trong cuộc sống của bạn bè. Và đôi khi, dù chúng ta đang giả vờ, nhưng trong một tích tắc, hoặc thậm chí là một khoảnh khắc kéo dài, nó trở thành hiện thực. Chúng ta thực sự hạnh phúc. Thực sự phấn khích. Thực sự cười. Chúng ta giống như vẻ ngoài mình phô ra. Chúng ta giống như những gì mà mọi người vẫn nghĩ: một cô nàng vui tươi, hạnh phúc và sở hữu tất cả mọi thứ. 

Những lần còn lại thì hoàn toàn là giả vờ. Chúng ta đeo chiếc mặt nạ lừa dối để che giấu đôi mắt đượm buồn và trái tim mỏi mệt, nghĩ rằng nó khiến chúng ta đáng yêu hơn. Đăng một bức ảnh tự sướng trông thật dễ thương lên Instagram kèm dòng caption lãng mạn như thể mình đang sống một cuộc đời tuyệt nhất. Nhưng thực sự là ta đang cười trong nước mắt. Chúng ta đứng bên bờ vực của suy nhược thần kinh. Chúng ta chẳng biết mình đang làm gì với cuộc đời này. Chúng ta cảm thấy như sắp sụp đổ. Và điều tồi tệ nhất là, chúng ta chẳng biết tại sao. Ấy vậy mà, chúng ta vẫn không nói với bất cứ ai. Chúng ta vẫn giữ góc tối ấy như một bí mật. Khóc một mình. Đấu tranh một mình. Và dù có chuyện gì đi chăng nữa, chúng ta vẫn cứ tiếp tục chiến đấu và chiến đấu, để tỏ ra là mình vẫn ổn...

Đằng sau những bức ảnh được chỉnh sửa hoàn hảo, đằng sau những nụ cười, đằng sau câu nói “Tôi vẫn ổn”, chúng ta cảm thấy thật tệ. Cảm thấy lẻ loi, không nơi nương tựa. Cảm thấy bất an và bức bối trong chính cơ thể mình. Và cho dù đã mua bao nhiêu quần áo mới, trải qua bao nhiêu cuộc phiêu lưu thú vị, hay bao nhiêu đêm dạo chơi bên ngoài, chúng ta dường như chẳng thể làm lành những gì đã vụn vỡ. Những điều dở dang vẫn hoàn dang dở. Bất kể chúng ta có làm gì, vẫn luôn tồn tại một khoảng trống chẳng thể lấp đầy.

Trong cuộc sống, có nhiều thứ xảy ra ngay ở “vùng nước cạn” - đơn giản, sáng bóng và hoàn hảo. Tuy nhiên, nhiều người trong chúng ta lại không hề cảm thấy đơn giản hay hoàn hảo, thậm chí là không cảm thấy ổn. Và chúng ta giấu đằng sau mạng xã hội, đằng sau các bộ lọc Snapchat và những dòng chữ bề nổi. Nhưng thứ chúng ta cần nhiều hơn là sự kết nối sâu sắc, với những cuộc trò chuyện ở “vùng nước sâu”. Chúng ta cần phải nói về việc chúng ta thực sự cảm thấy thế nào và thực sự cần điều gì nhất. Chúng ta cần phải nói về nỗi sợ hãi và lo âu nhiều như khi nói về những ước mơ và hy vọng. Chúng ta cần phải nói về những khoảnh khắc tầm thường nhất với những ý nghĩ cô độc nhất của chúng ta. Chúng ta cần phải cảm thấy như có một người ngoài kia thấu hiểu mình. Và hơn hết, chúng ta cần phải cảm thấy rằng mình không hề đơn độc trong chuyện này.

Vì không ai trong chúng ta cô đơn cả. Không phải tôi, cũng chẳng phải bạn. Tôi không phải người duy nhất đăng ảnh lên Instagram để cảm thấy tốt hơn. Tôi không phải người duy nhất sử dụng bộ lọc Snapchat để che đi bọng mắt sưng húp - kết quả của việc thiếu ngủ, hoặc nước mắt. Tôi không phải người duy nhất mỉm cười ngay cả khi cảm thấy hoàn toàn khủng khiếp. Bây giờ, nhìn lại bức ảnh đó, tôi nhận ra rằng tôi đã làm tất cả những gì có thể. Tôi cố che đi mặt bi quan của bản thân bằng mọi cách, để tỏ ra "tôi vẫn rất ổn". Tôi gắng cho thế giới thấy khía cạnh tươi vui rạng rỡ của bản thân - điều thậm chí chẳng tồn tại vào thời điểm đó.

Và tôi muốn chia sẻ điều này vì tôi không muốn tiếp tục sống nơi “nước cạn” nữa. Tôi không muốn mình cứ mãi sợ sệt không dám chia sẻ những vấn đề của bản thân. Tôi không muốn cứ mãi lo sợ người khác biết được rằng nhiều khi tôi cảm thấy bất an, và rất nhiều lần tôi u sầu buồn bã. Tôi không muốn cứ mãi lo sợ không dám nói với mọi người rằng có những ngày tôi không hề ổn. 

Và tôi muốn bạn biết rằng, nếu bạn đang phải vật lộn đấu tranh, thì vẫn ổn để thể hiện điều đó. Cho người khác biết cũng không sao cả. Không che bọng mắt bằng kem che khuyết điểm, không sao cả! Khóc ở nơi công cộng, không sao cả! Hủy bỏ kế hoạch và dành cả ngày để xem Netflix, không sao cả! Nghỉ ngơi cả ngày, không sao cả! Thật tốt khi có thể giãi bày với tri kỉ của bạn rằng bạn đang có một khoảng thời gian thực sự rất khó khăn. Tất cả đều sẽ ổn thôi. Và ngay khi chúng ta nhận ra điều này, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Bởi vì chúng ta không đơn độc. Không phải chúng ta luôn luôn giả vờ. Chúng ta không cố đẩy mọi thứ xuống vực sâu. Chúng ta cũng không buộc tất cả mọi nỗi đau phải ẩn giấu. Khi chúng ta không còn phải gắng gượng để che giấu mọi thứ, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn một chút. Rồi ta không còn cảm giác như sắp nổ tung bất cứ lúc nào. Cảm giác bị mắc kẹt trong cơ thể của chính mình dần tan biến. Và ta sẽ xa rời xúc cảm cô đơn.

Vì vậy, nếu bạn đang phải đấu tranh, tôi mong bạn sẽ ngừng che giấu nỗi đau của bản thân. Tôi muốn bạn biết rằng bình yên vẫn ở ngoài kia, và ngay cả trong những ngày tăm tối nhất, bạn vẫn được ủng hộ và yêu thương. Tôi muốn bạn biết rằng những người khác cũng trải qua điều tương tự, và bạn không hề đơn độc. Tôi muốn bạn biết rằng đây là lúc để bắt đầu một cuộc trò chuyện, và thật tuyệt nếu bạn có thể tiến vào “vùng nước sâu” cùng với một người nào đó. Tôi muốn bạn biết rằng những "người phù hợp" sẽ không sợ hãi trước thương tổn của bạn. Tôi muốn bạn biết rằng vẫn ổn khi cảm thấy tồi tệ. Và cũng vẫn ổn khi để người khác biết mỗi lúc bạn cảm thấy tồi tệ. Nhưng trên hết, tôi muốn bạn biết rằng, một khi bạn ngừng gồng mình lên để che giấu mọi thứ, thì những điều tốt đẹp thực sự sẽ ghé thăm!

___________________

Dịch giả: Sarras Nguyễn – Nguồn: Tâm Lý Học Tuổi Trẻ

Link bài gốc: thoughtcatalog

menu
menu