Tầm quan trọng của việc giãi bày
Nếu con người hiểu rõ bản thân mình hơn một chút, và biết trân trọng điều gì thực sự mang lại sự bình yên cho tâm hồn đang xao động, chúng ta sẽ xem trọng việc giãi bày tâm sự hơn rất nhiều.
Nếu con người hiểu rõ bản thân mình hơn một chút, và biết trân trọng điều gì thực sự mang lại sự bình yên cho tâm hồn đang xao động, chúng ta sẽ xem trọng việc giãi bày tâm sự hơn rất nhiều. Chúng ta sẽ nhận ra rằng việc thường xuyên giải thoát mình khỏi những gánh nặng trong lòng, tối thiểu mỗi tuần một lần, nói thật lòng về những suy nghĩ kỳ quặc, nguy hiểm, đáng thương hay đáng sợ nhất, là một trong những hoạt động chữa lành và cứu rỗi tâm hồn tuyệt vời nhất trong đời.
Trong một thế giới lý tưởng hơn, ở mỗi thành phố hay làng quê, trên những con phố chính hay trong các tòa nhà nổi bật, sẽ luôn có những nơi mà ai cũng có thể tìm đến, với chi phí phải chăng và không cần nhiều nghi lễ rườm rà. Ở đó, ta có thể trốn khỏi những trách nhiệm thường ngày, lặng lẽ ngồi cùng một người lắng nghe dịu dàng để giãi bày tất cả: những điều tồi tệ ta đã làm, và cả những điều tồi tệ hơn mà ta từng nghĩ đến.
Ta sẽ kể về dục vọng, tất nhiên, nhưng còn là những ganh tị, nhỏ nhen, lạnh lùng; những thất bại khi thiếu can đảm hay những hy vọng đổi đời viển vông. Ta sẽ thú nhận rằng mình từng muốn ở bên anh, chị của bạn đời mình hay một người hoàn toàn không thích hợp ở nơi làm việc. Rằng ta từng bị thu hút bởi một người không nên ở thư viện, hay lỡ ánh mắt sai chỗ ở hồ bơi. Ta sẽ thừa nhận đôi lần từng muốn bỏ lại gia đình hay từ bỏ công việc. Ta sẽ nói rằng mình mệt mỏi đến chán chường, muốn cuộn tròn một góc mà khóc. Và có những suy nghĩ mà nếu bị công khai trên báo chí, chắc chắn ta sẽ bị chế giễu, nhục nhã và bị gạt bỏ mãi mãi khỏi xã hội. Nhưng sau tất cả, khi ta buông bỏ được những bí mật ấy, lòng ta sẽ nhẹ nhõm.
Người lắng nghe ta, với ánh mắt đầy bao dung và cảm thông, chỉ cần nói: Tôi hiểu mà. Chỉ bấy nhiêu thôi, nhưng lại là tất cả. Người đó sẽ không ngạc nhiên, vì họ hiểu sâu sắc những góc khuất điên rồ trong tâm hồn con người, cùng với sự dịu dàng và lòng bao dung lớn lao. Họ biết rằng ai cũng có lúc điên rồ, nhưng điều đó không làm mất đi giá trị của sự tồn tại. Người ấy sẽ là sự kết hợp giữa sự thấu cảm của David Attenborough, sự trí tuệ của Montaigne và sự cao cả của Thượng Đế, cùng giọng nói nhẹ nhàng của Anthony Hopkins.
Trong nhiều thế kỷ, vai trò này thuộc về tôn giáo, đặc biệt là Công giáo. Chúng ta có thể phê phán nhiều khuyết điểm của tôn giáo, nhưng không thể phủ nhận sự tài tình trong một số đề xuất của họ. Một căn buồng nhỏ, sự đều đặn, tính ẩn danh, sự nhận thức rằng việc giữ quá nhiều bí mật khiến con người trở nên bệnh hoạn, và tầm quan trọng của việc cho phép ai đó thổ lộ để trở nên tốt đẹp hơn trong một không gian yêu thương – những điều này, các linh mục đã hiểu rõ, nhưng ngày nay ta dường như đã lãng quên.
Thế giới hiện đại có một sự thay thế quan trọng: trị liệu tâm lý. Khi mọi tranh cãi về việc liệu trị liệu có thực sự "hiệu quả" hay không đã kết thúc, thì vẫn còn một sự thật không thể chối cãi: trị liệu mang đến một không gian để ta bộc bạch tất cả những suy nghĩ kỳ quặc, đáng xấu hổ, thậm chí đau lòng – và được đáp lại chỉ bằng sự cảm thông, chấp nhận và tò mò. Điều đó, đôi khi, cứu sống ta.
Rất ít người trong chúng ta thực sự xấu xa, nhưng nhiều người lại cảm thấy mình là kẻ tồi tệ, bởi ta đã từng nghĩ và làm những điều kỳ lạ. Thực ra, chúng ta không hề bất thường hay không thể tha thứ; chỉ là ta đang sống trong một khái niệm về "bình thường" quá hạn hẹp và một quan niệm về "được phép" quá hà khắc.
Việc tìm được một người bạn tâm giao, một nhà trị liệu hay một linh mục phù hợp không phải lúc nào cũng dễ dàng. Nhưng nếu không có họ, cuộc đời ta sẽ thiếu đi một mảnh ghép lớn. Ta cần những khoảng thời gian định kỳ để giãi bày tâm sự, nếu không, ta sẽ ngạt thở vì những bí mật chôn giấu và nỗi sợ hãi bị phán xét. Ta cần cơ hội để một con người khác hiểu được sự phức tạp, kỳ lạ, và đôi khi là sự thật đau lòng của việc làm chính mình.
Nguồn: THE IMPORTANCE OF CONFESSION - The School Of Life