Tình yêu đích thực là những ngày bình yên

tinh-yeu-dich-thuc-la-nhung-ngay-binh-yen

Trong tâm trí ta, hình ảnh về tình yêu đích thực thường nghiêng về những khoảnh khắc kịch tính và mãnh liệt: ai đó quỳ gối thề thốt trọn đời chung thủy, một đôi tình nhân ôm nhau đắm đuối khi ngoài kia hiểm nguy rình rập, hay cặp đôi lạc lối trong cơn mưa

Trong tâm trí ta, hình ảnh về tình yêu đích thực thường nghiêng về những khoảnh khắc kịch tính và mãnh liệt: ai đó quỳ gối thề thốt trọn đời chung thủy, một đôi tình nhân ôm nhau đắm đuối khi ngoài kia hiểm nguy rình rập, hay cặp đôi lạc lối trong cơn mưa bão, tia chớp vạch ngang nền trời xám xịt.

Thế nhưng, những hình ảnh chân thực và sâu lắng hơn về tình yêu lại đến từ những khoảnh khắc rất khác.

William Scott, Still Life, 1973

Chẳng hạn như khi người yêu vừa chia tay chỉ nửa giờ trước đã ngồi yên trên toa tàu, nhẹ nhàng gọi một “cuộc gọi nhỏ” đến người mình thương, cẩn thận giữ giọng đủ khẽ để không làm phiền những người xung quanh. Không có gì đặc biệt để nói – làm sao có thể, khi vừa mới gặp đây thôi – nhưng trong một mối tình thực sự thân mật, khi cuộc đời đã hòa quyện với nhau ở đủ mọi cung bậc, đôi khi chẳng cần phải có chuyện gì mới để thấy nhớ nhung. Và thế là người yêu ấy có thể nói một câu thật đơn giản, chẳng mấy ý nghĩa: “Anh tìm được một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, khá trống.” Và ở đầu dây bên kia, người kia – có thể đang đứng ở góc bếp hay bên hồ nước trong công viên – đáp lại: “Tuyệt quá, hy vọng anh sẽ có thời gian đọc sách. Em vừa gửi email cho Ahmed xong.”

Một lúc sau, họ có thể trao đổi về món ăn trưa mỗi người đã chọn. Và rồi hai mươi phút sau lại nói về độ mệt mỏi của nhau, hay về vết cắt nhỏ trên tay đã đỡ chưa.

Hiểu đúng về tình yêu là khi ta đan chặt mình vào từng trải nghiệm thường nhật của người ấy – những điều có lẽ thật tẻ nhạt với thế giới, nhưng lại thấm đẫm cảm giác gắn bó, chăm sóc từng chút những lo toan và niềm vui nhỏ bé của nhau.

Ta thường nghĩ đến tình yêu trong những dịp đặc biệt, nhưng kỳ thực, tình yêu đạt đến đỉnh cao qua sự tích lũy đều đặn của từng điều giản dị – có lẽ là suốt nhiều thập kỷ: một người luôn nhớ rằng bạn cần chút son dưỡng, luôn để tâm đến vết đau trên chân bạn hay loại nho khô bạn thích, và cảm thấy vui vì biết bạn tìm được chỗ ngồi thoải mái gần cửa sổ.

Tình yêu này dịu dàng đưa ta trở lại những khoảnh khắc tuyệt vời của thời thơ ấu, khi ai đó cũng từng ở bên, sẵn sàng sẻ chia với ta mọi chi tiết trong cuộc sống. Khi ấy, ta chẳng cần giấu đi sự mong manh của mình, chẳng phải giả vờ can đảm hay bớt nhạy cảm để rồi từng chút một, ta hiểu ra thế nào là tình yêu.

Tình yêu có thể mê hoặc ta ở những khía cạnh lộng lẫy, kịch tính, nhưng niềm hạnh phúc lớn hơn chính là khi ta có một người yêu mà ta chẳng cần phải rủ rê cùng nhảy xuống vực hay ngân nga dưới ban công. Chỉ cần gọi họ để nói mình vừa ăn xong một quả đào, hay báo rằng mình đã đến ga tiếp theo an toàn – và chỉ vậy thôi là đủ làm họ hạnh phúc.

Nguồn: TRUE LOVE IS BORING – The School Of Life

menu
menu